Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Thân Thế Mập Mờ


trước sau

"Nói như vậy, Mộ Uyển Nhu chính là người đã trộm ngọc bội của em mười lăm năm trước sao?" Tần Chu nói ra nghi vấn trong lòng.

Vân Thi Thi gật đầu một cái, ánh mắt u ám.

"Anh nghe nói, Mộ Uyển Nhu được nhà họ Mộ nhận về mười lăm năm trước, nghe nói, trước kia ông Mộ có một người con gái nuôi tên là Mộ Khuynh Thành. Mặc dù không phải huyết mạch của nhà họ Mộ nhưng ông Mộ vẫn rất yêu thương bà ấy, nâng niu như hòn ngọc quý trên tay. Nhưng mà hơn hai mươi năm trước, Mộ Khuynh Thành chưa lập gia đình đã có thai, ông Mộ vì muốn che giấu chuyện xấu này nên đã bắt bà ấy bỏ đứa bé đi. Nhưng mà sau đó... Mộ Khuynh Thành lại mất tích. Ông Mộ vì tìm con gái nuôi mà lật tung cả thành phố lên nhưng vẫn không hề có chút tung tích. Mặc dù vậy, cho dù chỉ có một chút manh mối thì ông ấy cũng chưa từng bỏ qua. Sau đó, anh nghe nói..."

Giọng của Tần Chu đột nhiên thấp xuống: "Mộ Khuynh Thành thì đã tìm được, nhưng mà... đã chết."

Tim Vân Thi Thi như dừng lại một nhịp: "Chết rồi sao?"

"Phải. Chết vì một vụ tai nạn xe, vô cùng thê thảm." Tần Chu lắc đầu một cái, có chút bất đắc dĩ: "Ông Mộ vì thế mà đau lòng đến mức không muốn sống nữa, sau đó lại bắt đầu tìm kiếm tung tích hai đứa con của Mộ Khuynh Thành."

"Mộ Khuynh Thành..." Vân Thi Thi kinh ngạc nói: "Em chỉ biết mẹ ruột của em họ Tần tên Trừng."

"Mẹ em chưa từng nhắc qua thân thế của em sao?" Tần Chu nghi ngờ hỏi.

"Không có!"

Vân Thi Thi lắc đầu một cái, lại nói: "Đối với thân thế của em, mẹ em vẫn luôn giữ im lặng, chỉ nói với em rằng trong thành phố này có một nhà họ Mộ, trong nhà họ Mộ có một người tên là Mộ Thịnh, là người tàn nhẫn độc ác nhất trên đời, bảo em cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không được bước vào cửa nhà họ Mộ."

"Mộ Thịnh?"

Tần Chu kích động đứng bật dậy, nghiêm túc nói: "Ở thành phố này chỉ có một nhà họ Mộ, chủ của nhà họ Mộ chính là Mộ Thịnh, mẹ của em không phải chính là Mộ Khuynh Thành chứ?"

"..." Vân
Thi Thi chợt im lặng.

Tần Chu lại nói: "Chẳng lẽ Mộ Uyển Nhu trộm mất ngọc bội của em, mà miếng ngọc bội kia còn là tín vật bên người mẹ em, ông Mộ nhận ra món đồ kia, cho nên mới cho rằng Mộ Uyển Nhu là con gái của mẹ em, sau đó nhận về nhà họ Mộ?"

"Có lẽ là... đúng như thế!"

"Nói như vậy, em mới thật sự là cô chủ của nhà họ Mộ sao? Là vợ chưa cưới thực sự của Mộ Nhã Triết?" Tần Chu khẽ nhướng mày, cảm thấy đời người thật sự là biến hóa khôn lường.

Từ trước tới giờ, thiên kim tiểu thư của nhà họ Mộ là giả mạo!

Mà tiểu thư thật sự lại trời xui đất khiến bị lưu lạc vào nhà tầm thường.

... Chuyện này quả thực là quá kịch tính, có thể dựng thành một bộ phim truyền hình.

"Em sẽ không trở về nhà họ Mộ, em chỉ muốn cô ta trả miếng ngọc bội kia về đúng chủ!" Vân Thi Thi ngẩng mặt lên nói: "Đó là di vật cuối cùng mẹ để lại cho em, bởi vì sự ích kỷ của cô ta nên ở trong cô nhi viện em mới bị người ta ức hiếp..."

"Em nói đến cô nhi viện kia, hình như anh có chút ấn tượng." Tần Chu cẩn thận suy nghĩ một chút, chợt vỗ gáy một cái, nói: "Viện trưởng của cô nhi viện kia có phải tên là La Hàn Kim hay không?"

Vân Thi Thi nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Từ trước tới giờ cô đều không biết viện trưởng cô nhi viện tên là gì, nhưng ở trong cảm nhận của cô, ông ta là một tên quỷ, là một ác ma vô cùng đáng sợ, đáng bị đưa xuống địa ngục!

Tần Chu không nhận ra được sự thay đổi trong sắc mặt của cô, chỉ lẩm bẩm một mình: "Tên La Hàn Kim kia mấy năm trước không phải là dính vào một vụ bê bối bị đưa ra ánh sáng sao? Nói rằng ông ta xâm hại trẻ em, cưỡng hiếp bé gái. Chuyện này đã từng rất ầm ĩ, trong cô nhi viện có rất nhiều trẻ em được kiểm tra ra là bị xâm hại ở mức độ khác nhau, khiến cho mọi người đều căm phẫn."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện