Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Đây Chính Là Động Cơ Của Mộ Uyển Nhu


trước sau

La Hàn Kim nhìn chằm chằm ảnh chụp một hồi, ký ức ùa về, chậm rãi nói: "Tôi hình như nhớ ra rồi... miếng ngọc bội mà Tiểu Nhu lấy được là từ trên người của đứa bé này..."

"Lấy?"

"Trộm, trộm..." La Hàn Kim sửa cách dùng từ.

Vân Thiên Hữu ngẩn ra, biến sắc: "Nói như vậy, miếng ngọc bội kia vốn là của Tiểu Thi?"

"Chắc là không nhớ nhầm đâu, lúc mới vào viện mồ côi, trên người nó ngoài miếng ngọc bội ra thì còn có một chuỗi vòng tay, đều là vật trân quý, nhưng quần áo thì lại toàn đồ rách rưới, việc này làm tôi nhớ rất lâu."

Vân Thiên Hữu chớp mắt.

Mộ Uyển Nhu muốn trừ khử Vân Thi Thi là bởi vì có liên quan đến thân thế của cô ta.

Lời khai của tên sát thủ trước khi chết vẫn cứ văng vẳng bên tai.

Vân Thiên Hữu nhíu mày, đem tất cả sự việc xâu chuỗi lại, tựa hồ mọi thứ đều đã sáng tỏ.

Lý Hàn Lâm cũng sắp xếp lại tư duy.

Mộ Uyển Nhu và Vân Thi Thi đều cùng ở một viện mồ côi, mà miếng ngọc bội này vốn là tín vật thiếp thân của Vân Thi Thi bị Mộ Uyển Nhu lấy trộm được, ma xui quỷ khiến thế nào cô ta liền được ông cụ nhà họ Mộ nhận thức đem về nuôi.

Cho nên, hiện giờ Mộ Uyển Nhu đang giả mạo thân phận của Vân Thi Thi?

Tất cả mọi thứ mà cô ta đang có, vốn thuộc về Vân Thi Thi.

Vì vậy, việc Vân Thi Thi xuất hiện, làm cho Mộ Uyển Nhu bị động, mới không từ thủ đoạn nhằm diệt trừ mối họa trong lòng này?

Mà vị hôn thê chân chính của Mộ Nhã Triết, vốn nên là Vân Thi Thi?

Vì tất cả lý do này, cho nên động cơ giết người của Mộ Uyển Nhu là muốn diệt khẩu?

"Tôi nghe nói ông phạm tội nên bị bắt, nói rõ ràng cho tôi, đừng hòng nói dối!"

Lý Hàn Lâm vỗ vỗ vào mặt hắn, nói: "Ông có làm chuyện gì táng tận lương tâm đối với đứa bé này không?"

"Không có!" La Hàn Kim ngay lập tức lắc đầu: "Thật không có!"

"Không có!?" Lý Hàn Lâm quát lớn.

La Hàn Kim sợ muốn tè cả ra quần: "Tôi thề với trời, thật là không có! Đứa
trẻ này có chứng tự kỷ nhẹ, không thích nói chuyện, cũng không gần gũi với bất cứ ai! Tôi chỉ mới động chạm tay chân một chút, chứ... chưa hề làm gì nó cả!"

"Động chạm tay chân?" Vân Thiên Hữu chớp mắt, gương mặt đẹp trai hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm La Hàn Kim khiến hắn đổ mồ hôi hột, lập tức cầu xin tha thứ: "Thật sự là chưa hề làm gì cả!"

"Động chạm như thế nào? Nói rõ ràng!" Lý Hàn Lâm quát.

La Hàn Kim liên tục gật đầu, kể rõ từng tí một.

Lúc Vân Thi Thi mới được viện mồ côi thu nhận, La Hàn Kim nhận thấy dung mạo xinh đẹp của đứa bé này, vì thế bèn đem ảnh chụp của nó đưa cho mấy ông chủ giàu có xem.

Giống như lời Tần Chân nói, tên La Hàn Kim này đem mấy bé gái có bộ dáng xinh đẹp lợi dụng danh nghĩa nhận nuôi để bán giá cao cho các ông chủ giàu có.

Đám nhà giàu có vẻ khá chuộng phương thức này.

Mà tướng mạo của Vân Thi Thi lại vừa vặn hợp mắt không ít đại gia.

Rất nhiều người cảm thấy thích thú với bé gái này, vì vậy La Hàn Kim liền cho Vân Thi Thi học ít tài nghệ để bán với giá cao.

Có lẽ cũng vì lý do này mà Vân Thi Thi từ bé đã có khuynh hướng tự kỷ, sau lần tai nạn giao thông đó, mất đi tình thương của mẹ, rồi được viện mồ côi nhận nuôi, vì quá đau buồn mà gầy rạc đi.

Thường ngày thường không thích nói chuyện, khiến người khác không ưa, bộ dạng lúc nào cũng thẫn thờ như con rối không có linh hồn.

Chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp thì có ích gì, cũng không thể làm người khác vui vẻ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện