"Đừng..." Vân Thi Thi giật mình.
Không biết khi nào Hữu Hữu sẽ trở lại, người đàn ông lại muốn làm cái gì?
Mộ Nhã Triết dán môi bên cạnh tai của cô, nhẹ đùa giỡn bên tai trắng nõn của cô: "Thi Thi, tôi muốn em!"
Hơi thở nóng rực thổi vào tay cô.
Anh khẽ gọi tên cô, giọng nói cưng chiều có chút ý muốn cầu hoan.
Cũng có chút như đang lấy lòng cô.
Thi Thi...
Người đàn ông này rất ít khi gọi cô như vậy.
Hôm nay dùng giọng nói này gọi tên cô, gần như làm cho cô mất đi năng lực kháng cự trong nháy mắt!
Người đàn ông này, giống như không thể cho người phụ nữ nào có con đường sống!
Trong nháy mắt cô sững sờ, bàn tay của người đàn ông này đang làm loạn trên người cô.
Vân Thi Thi cầm chặt tay anh,, ngăn không cho anh làm loạn, có chút hờn giận nói: "Đừng làm bậy?"
"Xằng làm bậy?"
Mộ Nhã Triết có chút giận dỗi với câu nói vô ý của cô, chẳng qua anh chỉ nhớ cô mà thôi.
Hôm nay, lịch trình của anh là phải bay thẳng đến Luân Đôn, ngày mai có mọt dự án, liên quan đến tập đoàn tài chính rất quan trọng, tình thế bắt buộc phải có được vụ án này!
Nhưng, chuyến đi này, sợ rằng nửa tháng cũng chưa về.
Nghĩ đến hơn nữa tháng anh không gặp được người phụ nữ này, trong lòng lập tức có ngọn lửa vô hình bốc lên.
Dễ dàng tránh thoát ngăn cản của cô, bàn tay hung hăng thăm dò vào chỗ sâu trong người cô, thân thể cũng kề sát hơn!
Gần như không để cô phản ứng lại, động tác của anh có chút nóng vội, trong chớp mắt đã kéo quần áo của cô xuống.
Vân Thi Thi vừa sợ vừa giận, động tác vùng vẫy cũng có chút kịch liệt hơn!
Không phải cô không có thất tình lục dục, mà vì Hữu Hữu có thể đang về nhà rồi. Chuyện đầu tiên khi về nhà là muốn thân thiết với cô.
Nếu để cho đứa nhỏ nhìn thấy cảnh này...
Suy nghĩ đến tình cảnh xấu hổ đó, Vân Thi Thi cảm thấy trên mặt từng đợt nóng lên, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Trong bóng đêm, người đàn ông này hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt nhắc nhở của cô, anh vẫn cúi người xuống hôn cô.
Lúc này nụ hôn đã không còn dịu dàng như vừa rồi, mà là
mang theo chút vội vàng, hận không thể nuốt trọn cô vào người!
Vân Thi Thi tránh né công kích của anh, người đàn ông thuận thế hôn cổ của co, rồi cắn lên..
"A..."
Người đàn ông này lại động dục sao?
Mặt người dạ thú.
Trong khoảng cách ngắn như vậy, đã nhiều lần suýt nữa muốn lau súng cướp cò!
Mộ Nhã Triết âm thầm cắn răng, có chút tức giận, vì thế sức lực trên tay cũng tăng thêm một chút, Vân Thi Thi hoàn toàn không dịch lại thủ đoạn của anh, trong giây lát áo khoác đã bị cởi bỏ..
Vân Thi Thi thẹn quá thành giận: "Mộ Nhã Triết!"
"Vân Thi Thi!" Mộ Nhã Triết cũng ngẩng mặt lên trừng cô, trên mặt lộ vẻ giận dỗi và buồn bực.
"Anh đang động dục sao?"
"Biết tôi động dục, em cũng không phối hợp một chút sao?" Hình như Mộ Nhã Triết cảm thấy chuyện này rất hợp tình hợp lý, ngược lại tới chất vấn cô.
Vân Thi Thi bị lời nói vô sỉ của anh làm cho nghẹn họng!
"Đêm nay tôi sẽ bay đến Luân Đôn, có một dự án lớn cần lấy đợc, có thể em sẽ không gặp tôi trong nửa tháng."
Mộ Nhã Triết nắm chặt cằm dưới của cô."Em thật sự một chút cũng không muốn tôi sao?"
Vân Thi Thi bị lời chất vấn của anh làm cho mặt đỏ tai hồng, đôi má lại càng đỏ bừng lên. Cô hung hăng xoay mặt qua chỗ khác, ngực đập loạn như nai con chạy rong trên đường, nếu lúc này mở đèn lên, Mộ Nhã Triết nhất định sẽ nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng của cô.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng chuông.
Hai người đồng thời ngẩn ra, sắc mặt cứng lại, nhất là Vân Thi Thi, hình như cô đã nhận ra có người trở về.