Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

“Bắt Gian” Tại Trận


trước sau

Ở trước mặt anh thì có dáng vẻ lạnh lùng, đến trước mặt Vân Thi Thi thì có dáng vẻ đáng yêu, ngốc manh như vậy?

Vân Thi Thi khó khăn mới có thể gỡ áo và thắt lưng ra, nghe thấy Vân Thiên Hữu đáng yêu gọi cô, theo bản năng định mở miệng đáp lại, còn không có lên tiếng, cô vội vàng che miệng lại.

Hai người nhìn nhau.

Vân Thi Thi làm một thủ thế chớ lên tiếng với Mộ Nhã Triết: "Suỵt - - "

Hôm nay, cho dù Mộ Nhã Triết cũng hiểu được lúc này bọn họ không phải đang ôn chuyện tình cảm bình thường, mà là đang trộm tình rồi.

Giống như có người đang đến bắt gian tại giường vậy.

Vân Thi Thi mặc áo khoác vào, ngay sau đó ngắm nhìn bốn phía, lập tức đi đến trước cửa sổ sát đất, cô mở cửa sổ, ngoài cửa sổ đó là sân, cô quay đầu lại nói với Mộ Nhã Triết, cô nhỏ giọng thúc giục nói: "Anh đi mau!"

Mộ Nhã Triết lại nổi tính tình, hừ lạnh một tiếng: "Vì sao tôi phải đi ngay chứ?"

Vân Thi Thi ngây ngẩn cả người: "Hữu Hữu trở về rồi, anh đi trước đi?"

"Tôi không đi, tôi còn chưa hôn nhẹ, chưa được ôm, em lại kêu tôi đi thì tôi phải đi sao? “ Mộ Nhã Triết tao nhã dựa lưng vào trên tường, lại học giọng điệu của Hữu Hữu nói một câu.

Khóe môi Vân Thi Thi giật giật: "Đừng làm loạn!"

“Tôi không làm loạn." Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói.

"Cũng là con của anh thôi!" Vân Thi Thi giận quá thành cười.

Cha con hai người chỉ có một đức hạnh.

Thật là di truyền sao?

Khi đùa giỡn, vô lại, cha con hai người quả thật không khác nhau.

Ngoài cửa, Vân Thiên Hữu đi dạo một vòng qua phòng vệ sinh, nhìn qua khe cửa có bóng đèn chiếu ra, vốn là khi Vân Thi Thi trở về đã giặt đồ nhưng quên tắt đèn, Tiểu Hữu còn tưởng rằng cô ở bên trong tắm rửa, mềm mại hỏi: "Mẹ, mẹ tắm rửa ở trong đó sao?"

Sau một lúc lâu, không ai đáp lại.

"Mẹ ơi, con vào nha..” Tiểu Hữu lấy tay che mắt lại, cẩn thận xoay tay cầm cửa bước vào trong.

Đi về phía bồn tắm lớn, nhìn vào trong, không có ai?

Tiểu Hữu có chút mệt mỏi đưa tay ôm ngực, thở hỗn hển.

Mẹ trốn ở đâu vậy?

Ra ngoài rồi sao?

Ra ngoài không thể không mang theo
điện thoại?

Cậu đi ra ngoài vệ sinh, nhìn về phía phòng ngủ của mẹ.

Trong khe cửa, nhìn thấy trong phòng không có mở đèn, lại có bóng người hiện lên.

Vân Thiên Hữu nhíu mày, trong lòng có chút hoài nghi, đi tới cửa, đưa tay gõ cửa: "Mẹ, con biết mẹ ở bên trong, con có thể đi vào không?"

"..." Khóe môi Vân Thi Thi co rút, hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Nhã Triết.

Người sau vẫn có dáng vẻ nhàn nhã, trên mặt không thấy chút bối rối nào, ngoắt ngoắt tay về phía cô, lập tức, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉ chỉ vào má mình, ám chỉ cho cô.

Mặc dù Vân Thi Thi tức giận, nhưng cũng hết cách với anh, đi đến trước mặt anh.

Người đàn ông đưa tay cầm chặt cánh tay của cô, dùng lực kéo, người đã nhào vào trong lòng anh.

Vân Thi Thi khẽ cắn môi, kiễng chân lên, bưng chặt khuôn mặt của anh, hôn vào môi mỏng của anh.

Vừa hôn vừa xâm nhập.

Nụ hôn vội vàng mà lo lắng.

Trong lòng Mộ Nhã Triết có chút không vui.

Người phụ nữ này vì con trai mà đuổi anh đi?

Vì thế, cắn một ngụm ở trên khóe môi của cô.

Vân Thi Thi ăn đau mím môi, rời khỏi môi của anh, hung hăng liếc anh một cái, ánh mắt hỏi, lần này thỏa mãn rồi chứ?

Mộ Nhã Triết nhìn biểu tình xấu hổ của cô, trong mắt đầy trêu chọc.

Vân Thiên Hữu thấy cửa cũng không có khóa lại, vì thế vặn tay cầm cửa đi vào.

Mới vừa đẩy cửa tiến vào, trong phòng vang lên một tiếng "Cạch", đèn sáng lên.

Vân Thiên Hữu hơi giật mình, nhìn lại.

Chỉ thấy sắc mặt Vân Thi Thi có chút mất tự nhiên đứng ở bên giường, chắp tay sau lưng, cười híp mắt nhìn cậu: "Bảo bối, đã về rồi à!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện