A...
Đã lưu lại từ lúc nào vậy?
Tên lưu manh kia!
Hữu Hữu lại chỉ phía sau, hỏi: "Mẹ, kia là cái gì?"
"Muỗi cắn... cắn!"
"Đấy không phải vết muỗi cắn." Hữu Hữu vòng hai tay trước ngực, tỏ ra không vừa lòng với việc cô đưa ra lý do không hợp tình hợp lý.
Cô quay đầu lại, liền thấy ánh mắt hoài nghi của cậu nhóc đang dừng trên người mình, sau đó cậu nhóc đột ngột nói một câu: "Có gian tình!"
...
Hoàn toàn im ắng!
Trực giác thằng nhóc này đừng nhạy cảm quá như thế chứ!
Thằng bé thông minh quá... hình như là cũng không được tốt lắm!
Cô cũng không biết phải ứng phó như thế nào!
Vân Thi Thi có chút dở khóc dở cười, vì vậy vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, soi gương, chỉnh đốn lại quần áo và đầu tóc đang lộn xộn.
Hữu Hữu đi một vòng xung quanh phong, phát hiện ra một dấu giày ngay tại cửa sổ sát đất.
Trong nhà thuê người giúp việc theo giờ, mỗi ngày đều có người tới dọn dẹp phòng đúng giờ, trong nhà lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ.
Cậu nhóc ngồi xổm xuống, lấy tay sờ lên dấu giày, dấu vết vẫn còn mới, hẳn là vừa được lưu lại cách đây chưa lâu.
Cậu đi đến trước cửa sổ sát đất, đẩy cửa ra, đi đến ban công, bật toàn bộ đèn sân lên, ánh mắt quét tìm một lần.
Một tiếng huýt sáo trong trẻo vang lên.
Hữu Hữu biến sắc, theo âm thanh mà tìm kiếm, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của một người đàn ông ở trong sân, hai tay người đó đang nắm lấy thắt lưng, đứng thẳng tắp dưới tàng cây.
"Ai?"
Mộ Nhã Triết chậm rãi đi ra từ dưới tàng cây, ánh đèn chiếu lên gương mặt tuấn tú làm lộ rõ nụ cười không đứng đắn.
Trên người anh là áo sơ mi, cổ áo mở rộng, chỉ thấy trên cùng một vị trí giống như Vân Thi Thi cũng có một dấu hôn đỏ sẫm.
Kiều diễm mà bắt mắt.
Mộ Nhã Triết cười tà nịnh, ánh mắt nhìn Hữu Hữu đầy vẻ khiêu khích.
Người đàn ông này thật sự đang công khai khiêu khích với cậu nhóc!
Hữu Hữu tức giận đến mức tay nắm chặt thành nắm đấm, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Mộ Nhã Triết lại coi như không nhìn thấy sự tức giận của
cậu nhóc, xoay người, ung dung đi ra phía cửa.
Lúc Vân Thi Thi trở lại phòng chỉ nhìn thấy Vân Thiên Hữu đang đứng trên ban công ngoài cửa sổ, sống lưng cứng ngắc lộ rõ vẻ tức giận.
"Sao vậy? Hữu Hữu?" Vân Thi Thi đi tới, ngồi xổm trước mặt cậu nhóc.
Cô nhìn thấy khuôn mặt Vân Thiên Hữu nhăn nheo, hốc mắt nổi lên ánh nước vô cùng đáng thương, đôi môi thì dẩu lên.
"Không vui, muốn mẹ hôn cơ, muốn mẹ bế con!"
Cậu nhóc ở bên ngoài vất vả như vậy, về đến nhà lại phát hiện mẹ mình bị người đàn ông kia chiếm đoạt, tâm tình thật sự không thoải mái nổi!
Vân Thi Thi lập tức ôm cậu nhóc vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Hữu Hữu ngoan, con làm sao vậy?"
"Mẹ... phản bội con!" Hữu Hữu dụi mắt, vừa khóc vừa kể lể: "Trong lòng mẹ có một bảo bối khác, Hữu Hữu không phải là bảo bối mà mẹ cưng nhất nữa rồi!"
Vân Thi Thi đổ mồ hôi lạnh một hồi, vội vàng lừa gạt: "Đâu có đâu có! Hữu Hữu vĩnh viễn là bảo bối số một trong lòng mẹ! Cho dù là ai cũng không thể thay thế được!"
"Hu hu hu, con không tin!" Hữu Hữu vừa khóc vừa lên án: "Mẹ thay lòng đổi dạ, mẹ không thích Hữu Hữu nữa! Hữu Hữu rất đau lòng... Hu hu hu, tim con vỡ thành mảnh vụn cả rồi..."
"..." Vân Thi Thi có chút bất đắc dĩ, vừa bực mình vừa buồn cười: "Nói bậy! Hữu Hữu tâm tính lương thiện, sao có thể vỡ thành mảnh vụn được chứ! Nào tới đây, mẹ hôn một cái, được rồi, Hữu Hữu đừng khóc!"