Hai chữ “Hữu hữu”, lại xuất hiện trên màn hình một lần nữa.
Lần này, Mộ Nhã Triết không hề bấm nút tắt máy, mà lại bấm nút nghe.
Cuộc gọi vừa mới được kết nối, trong điện thoại liền vang lên giọng nói non nớt của trẻ con: “Oa… Mẹ, mẹ đang ở đâu? Hữu Hữu không tìm thấy mẹ, mẹ…”
Dường như đứa trẻ này mới tỉnh ngủ, giọng nói có chút mơ hồ, ngọng nghịu.
Mẹ?
Mộ Nhã Triết nhướng mày, người phụ nữ này, cô lại thật sự có con?
Chẳng lẽ, cô đã kết hôn sinh con?
Không giống. Nếu như đã kết hôn, làm sao có chuyện hơn nửa đêm mà cô còn gặp phải tình huống kia? Còn bị một người đàn ông đê tiện mua 200 vạn một đêm?
Hoang đường!
“Mẹ! Mẹ ở đâu vậy?” Không thấy đầu đây bên kia trả lời, cậu nhóc trong điện thoại có vẻ hơi sợ, giọng nói cũng hơi run run.
“Mẹ, mẹ đang ở đâu, mau trả lời Hữu Hữu.”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, anh quay đầu nhìn người phụ nữ đang ngủ say trên giường một chút, thản nhiên trả lời: “Mẹ của cháu đang ở chỗ của chú.”
Giọng nói trầm thấp trong trẻo lạnh lùng, dường như mang theo cả khí thế của vua chúa, dọa cho Hữu Hữu sợ hãi.
Cậu nhóc cảnh giác, chất vấn: “Ông* là ai? Là người xấu sao?”
*chỗ này Hữu Hữu đang có thái độ đối địch với mộ nhã triết, nên sẽ xưng ông, lát sau thái độ này được loại bỏ, xưng hô cũng sẽ khác.
Quả là suy nghĩ của trẻ con.
Mộ Nhã Triết suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ che trán: “Chú là…”
Nhất thời anh cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Chính anh cũng không biết, mình là gì của cô?
Ông chủ cũ sao? Đó là chuyện của sáu năm trước rồi, bây giờ đã không phải.
Anh lạnh lùng tự giễu, bây giờ chắc anh được coi là ông chủ bao nuôi cô rồi nhỉ?
“Vì sao mẹ tôi lại ở chỗ ông?” Cậu nhóc lo lắng truy hỏi.
“Mẹ cháu đang có việc bận.” Mộ Nhã Triết trả lời qua loa, hiển nhiên anh không hề có ý định lãng phí nhiều thời gian với cậu nhóc.
“Thật sao?” Câu nói dối sứt sẹo, vậy mà cậu nhóc này lại tin, giọng điệu cũng lập tức thay đổi: “Vậy Hữu Hữu… Có phải Hữu Hữu đã quấy rầy công việc của mẹ không?”
Cậu nhóc “tự giác” cho rằng “đang có việc bận” có nghĩa là “làm việc”.
Thật sự là một đứa bé ngây thơ.
“Không hề!” Giọng điệu Mộ Nhã Triết có chút mềm đi, chẳng biết tại sao, đối mặt với đứa bé này, anh không có cách nào giữ được thái độ lạnh lùng như bình thường.
“Mẹ thật vật vả! Chú à, chú đừng bắt mẹ cháu phải trực ca đêm nữa được
không? Nửa đêm không thấy mẹ, Hữu Hữu rất sợ…” Giọng điệu của Hữu Hữu có chút yếu ớt, giọng nói rất trong trẻo, khiến cho Mộ Nhã Triết vô thứ nhớ đến Mộ Dịch Thần.
Lúc Tiểu Dịch Thần làm nũng với anh, cũng là như vậy.
Giọng nói trong trẻo như tiếng suối vậy.
Chẳng lẽ con của cô đều di truyền giọng nói đặc biệt của cô? Những lúc nũng nịu lẩm bẩm, sẽ rất giống một con mèo nhỏ.
Trực ca đêm? Nghe ba từ “trực ca đêm” trong miệng Hữu Hữu, Mộ Nhã Triết lại cảm thấy vô cùng chói tai.
Thì ra, chuyện đêm qua, không phải là ngoài ý muốn. Nhất định là cô cũng thường xuyên gặp những trường hợp như thế rồi, giống như một con bươm bướm suốt ngày vờn hoa, là cùng một loại người với những người phụ nữ dơ bẩn kia, lượn qua lượn lại giữa một đám ông chủ nhà giàu!
Thật sự là một người phụ nữ phóng đãng.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ trong sạch tinh khiết như băng như ngọc, nhưng thật ra bên trong lại lả lơi thô tục như vậy.
Nhưng mà đối với đứa bé trong điện thoại, anh lại không đành lòng dùng thái độ lạnh lùng mà trả lời qua loa, nên chỉ thản nhiên nói: “Chú biết rồi, lần sau chú sẽ không bắt mẹ cháu trực ca đêm nữa.”
“A? Chú là người quyết định trong công ty sao?”
“Ừm!”
Bỗng nhiên Hữu Hữu cười hì hì nói: “Vậy, nhất định chú là ông chủ rồi! Vậy đối với những người luôn cố gắng làm việc như mẹ cháu, chú có thể tăng thêm tiền lương không ạ? Còn có, cuối năm thì phát tiền thưởng*, ngoài quốc tế phụ nữ thì tặng chút quà, ngày của mẹ thì lại phát một ít tiền thưởng… Làm ông chủ nhất định phải hào phóng một chút, nhân viên mới có thể bán mạng công tác vì chú!”
*Tiền thưởng: trong convert là “toàn cần tiền thưởng”, là tiền thưởng cuối năm dành cho những nhân viên lao động đi làm đủ và đúng giờ, không mắc lỗi.
Đứa bé này thật thông minh!