Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Gọi Anh Là Tinh Trạch


trước sau

“Phiền em dù không biết trả lời thế nào thì cũng cần phải mỉm cười, mỉm cười rất tốt mà! Phải duy trì phong thái nữ thần mọi nơi mọi lúc, vừa nãy có một tấm hình mặt lờ đờ là chuyện gì xảy ra! Phóng viên chụp ảnh trước nay đều chọn những tấm mánh lới thêm vào bản thảo gửi đi. Lúc trước em trong buổi tiệc xinh đẹp như thế, vậy mà bây giờ để cho phóng viên chụp phải khoảnh khắc xấu xí, em có còn cần khí chất nữ thần của mình không hả!?"

Đùng đùng quở trách vừa đúng đắn vừa ác độc, Vân Thi Thi nghe đến linh hồn sắp bay ra ngoài rồi.

Cố Tinh Trạch nhíu nhíu mày: "Tần Chu, dịu dàng chút đi."

"Đi được, chỉnh trang một phen, lát nữa còn chụp ảnh chung nữa. Nhớ kỹ, đến lúc đó có người muốn cướp vị trí của em, thì em không được nhường, biết không? Em là nữ chính, đứng ở bên cạnh Tinh Trạch là được." Tần Chu hơi lo lắng Nhan Băng Thanh cướp đoạt vị trí của cô.

Vân Thi Thi gật gật đầu.

Các vai diễn chủ chốt chụp ảnh chung xong, buổi lễ mở máy máy chính thức kết thúc.

Trong chớp mắt, đã là chạng vạng.

"Cùng ăn cơm không?" Cố Tinh Trạch đi đến bên người Vân Thi Thi, nhẹ nhàng hỏi một câu.

Vân Thi Thi liếm liếm môi, thấy hơi đói bụng, vì thế hơi hơi gật gật đầu.

Anh lại hỏi: "Muốn ăn cái gì?"

"À... Quanh đây có món gì ăn ngon?"

Cố Tinh Trạch nói: "Em muốn ăn cái gì, thì chúng ta đi ăn món đó."

Vân Thi Thi cười khẽ cười, "Vậy đi ăn cơm Tây đi."

Cố Tinh Trạch mỉm cười bật cười, vui vẻ đồng ý.

Nhà hàng tây Mật Ái tọa lạc trên mảnh đất phồn hoa nhất của đường Hoài Hải, trang hoàng lịch sự tao nhã, cơm Tây ngon mà tuyệt đẹp, bởi vậy rất được hoan nghênh, nếu không hẹn trước, chỉ sợ là rất khó có chỗ ngồi, thêm nữa bây giờ đúng là thời gian dùng cơm.

Biết được Vân Thi Thi muốn ăn cơm Tây của Mật Ái, Cố Tinh Trạch cho người gọi điện thoại đặt bàn trước, tự nhiên là chuyện nước chảy thành sông.

Nhà hàng trưởng cố ý chọn cho bọn họ một phòng riêng thanh lịch, ngọn đèn tao nhã, gần cửa sổ thủy tinh, phủ thêm bức rèm, hết sức lãng mạn.

Cho nên lúc nhân viên
phục vụ dẫn bọn họ vào phòng ăn, trong lòng Vân Thi Thi có chút nhảy nhót và hưng phấn nho nhỏ!

Cô cảm thấy hài lòng ngồi lên chỗ ngồi, đầu tò mò xoay tới xoay lui, đánh giá trang sức trong phòng.

Cố Tinh Trạch tao nhã vào chỗ, mới vừa ngồi xuống, Vân Thi Thi ngẩng mặt lên, nhìn anh mỉm cười rực rỡ như ánh mặt trời, vui vẻ nói: "Bầu không khí ở nơi này thực lãng mạn, là một chỗ tốt. Cám ơn anh nha, Tinh Trạch."

Cố Tinh Trạch hơi hơi ngẩn ra, lát sau mới phản ứng kịp cô cảm ơn chuyện anh mang cô tới ăn cơm Tây, mày không khỏi bất đắc dĩ nhẹ chau lại.

Cơm Tây từ nhỏ anh đã ăn đến chán ngấy, nếu bàn về sự thật, cơm Tây của Mật Ái rất đúng vị, nhưng đối với anh mà nói, vẫn chỉ là trình độ bình thường mà thôi.

Nếu biết cô thích ăn cơm Tây mà nói, thì anh sẽ dẫn cô đến nhà hàng pháp anh thường đi, nhưng thấy dáng vẻ cô thích nơi này như thế, cũng dẹp suy nghĩ đó qua một bên.

Vân Thi Thi thấy anh nhăn mày, nghĩ lầm là mình chọc giận anh rồi, nghĩ lại vừa rồi mình vô ý trực tiếp gọi tên của anh ra như thế, vì thế đôi má cô đỏ hồng, nhỏ giọng mà nói: "... Anh Cố!"

Cố Tinh Trạch nhướng mày, Vân Thi Thi tiện đà giải thích nói: "Có lẽ em không nên trực tiếp gọi tên của anh."

"Nên mà."

"Dạ? Cái gì..."

Mặt mũi Cố Tinh Trạch bình tĩnh cầm MENU đặt một bên, chuyển một bản đến trước mặt cô, thâm sâu nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Nên kêu tên của anh."

Ánh mắt của anh như có xẹt qua một tia ấm áp, sau đó lại bình tĩnh như trước, cúi đầu nhìn thực đơn.

Vân Thi Thi ngẩn ra một lúc lâu, mới phản ứng kịp. Hóa ra, anh nói là mình nên trực tiếp gọi tên của anh!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện