"Bị tôi nói trúng rồi?"
"Cô... Tôi không hiểu cô đang nói cái gì!" Giọng nói Mộ Uyển Nhu nặng nề mà lộ ra kinh hoảng.
Khóe môi Vân Thi Thi nhợt nhạt cong lên, nhàn nhạt mà nói: "Cô dám phủ nhận cô và viện trưởng không có quan hệ gì không đứng đắn sao?"
Mộ Uyển Nhu cường ngạnh bác bỏ lời của cô: "Quan hệ không đứng đắn gì chứ!?"
"Cô cho rằng tôi không biết sao? Cô và ông ta đã xảy ra chuyện gì, không cần tôi nói rõ đi, tôi sợ bẩn miệng." Vừa nghĩ đến hình ảnh lúc còn nhỏ vô tình nhìn thấy, trước đây cô không hề biết cô ta và viện trưởng rốt cuộc đang làm gì, sau khi lớn lên biết chuyện nam nữ, rồi đột nhiên nhớ tới, mới biện bọn họ cuối cùng đang làm chuyện gì!
Quá khứ mà Mộ Uyển Nhu liều mạng che dấu hiện giờ bị cô công bố ra, thẹn quá thành giận, lập tức vọt tới trước mặt cô, bóp chặt cổ của cô, chặn cô trên tường, gương mặt vặn vẹo mà hung dữ.
"Cô biết cái gì?! Cô đã nhìn thấy gì!"
Dùng lực rất mạnh, cơ hồ khiến người ta hít thở không thông.
Vân Thi Thi bị cô ta siết đến mặt đỏ tai hồng, cơ hồ là theo bản năng đá một cái lên chân cô ta, Mộ Uyển Nhu mới chật vội vàng đẩy cô ra.
"Khụ! Khụ khụ!" Vân Thi Thi ho khan, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện lên một mảnhmàu đỏ.
"Có phải là tôi biết quá nhiều, cô nghĩ muốn giết người diệt khẩu không? Tựa như mười lăm năm trước như vậy!"
Vân Thi Thi vô ý thức địa bật ra bốn chữ "Giết người diệt khẩu", Mộ Uyển Nhu chột dạ hoảng loạn, theo bản năng ngửa mặt lên hung hăng nhìn cô!
Trong mắt lộ ra tàn nhẫn, giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm tới chỗ cô!
Cô ta biết rõ?
Chẳng lẽ cô ta đã biết, trò chơi ám sát trong công viên ngày đó, là ai gây ra?!
Lúc này, Mộ Uyển Nhu suy nghĩ không nổi nữa.
Vân Thi Thi một chút cũng không để ý trong lòng cô ta nghĩ gì, chỉ chậm rãi nói: "Mấy năm trước, viện trưởng kia phạm tội cưỡng dâm trẻ em bị đưa vào tù, ông ta mặt ngoài
áo mũ chỉnh tề, nhưng trên thực tế, là kẻ mặt người dạ thú! Bao nhiêu đứa trẻ bị ông ta tàn phá rồi? Mà Mộ Uyển Nhu, cô thì khác! Bọn nhỏ đều phòng tránh ông ta như rắn rết, còn cô vì đổi lấy ích lợi, ngược lại dán lên."
Vân Thi Thi vừa nói trắng ra, sắc mặt Mộ Uyển Nhu trắng bệch được đáng sợ.
Cô dừng một chút, lại nói: "Ngày nào đó trong buồng vệ sinh, tôi đánh vỡ chuyện tốt của hai người, cho nên cô mới cố ý trả đũa, sợ tôi nói chuyện này ra ngoài, uy hiếp hình tượng và địa vị của cô trong lòng bọn nhỏ, mới khẩn cấp muốn cho tôi bài học? Cho nên tối hôm đó, cô mới giống như vô tâm đẩy tôi vào trong ao?! Tôi đứng ra chỉ điểm xác nhận, lại không có ai tin tôi. Vì sao? Bởi vì trong suy nghĩ của thầy và các bạn, cô giống như công chúa thuần khiết không tỳ vết, tất cả mọi người không tin cô sẽ làm chuyện như vậy. Mặc dù là cô trộm đi ngọc bội của tôi, mọi người cũng chỉ hoài nghi là tôi cố ý vu oan cho cô!"
Mắt Mộ Uyển Nhu đỏ quạch trừng cô, đầu vai không ngừng run rẩy: "Vân Thi Thi, cô câm miệng cho tôi!!"
Vân Thi Thi lại cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy đùa cợt và châm chọc: "Không nghĩ tới chứ gì, cô trộm đi ngọc bội của tôi, âm kém dương sai, mà được nhà họ Mộ nhận đi rồi! Không khéo là, người được nhà họ Mộ lựa chọn làm người mang thai hộ, lại là tôi. Là người mười lăm năm trước bị cô cướp mất ngọc bội, đây là điều tuyệt đối cô chưa từng nghĩ đến đi?? Cho nên cô vì che dấu việc này mà không từ thủ đoạn? Nhưng Mộ Uyển Nhu, cô quên rồi sao? Tất cả những thứ này vốn không thuộc về cô, vậy mà cô yên tâm thoải mái giữ chúng mười mấy năm, còn chưa đủ sao?!"