Vân Thi Thi bỗng nhiên ý thức được nguy hiểm lúc này, cô hơi hơi chuyển mắt, lại chỉ thấy vách núi không thấy tận cùng, mà bảo hộ cô dựa vòng không ngừng phát ra tiếng đứt gãy, như lung lay sắp đổ, nhất thời hết hồn.
Con người có bản năng sợ cao, khiến hai chân cô nhịn không được mềm nhũn ra.
Mộ Nhã Triết gắt gao nhìn chằm chằm động tác của cô, sợ cô hơi vô ý, thì rơi xuống sườn núi sau vòng bảo hộ.
Một khắc đó, trong lòng anh cơ hồ là lập tức dâng lên một trận lạnh lẽo.
Vừa nãy một đường lao nhanh trên đường, mặc dù tốc độ xe rất nhanh, nhưng anh có nắm chắc với khả năng lái xe của mình.
Nhưng mà hiện giờ, trong lòng anh đã dâng lên khủng hoảng.
Một loại khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Một trận lãnh lẽo lập tức tràn lên lưng.
Anh khẩn trương nhìn cô, duỗi tay về phía cô đi: "Qua đây! Đừng lui về phía sau nữa."
Té xuống, thì sẽ thật sự tan xương nát thịt!
Vân Thi Thi lập tức nói: "Anh đừng tới đây! Trừ phi anh tỉnh táo trước, nếu không, tôi sẽ không qua đâu!"
Mộ Nhã Triết nhìn cô, giọng nói bỗng nhiên giống như băng lạnh: “Người phụ nữ ngu ngốc này, em còn dám uy hiếp tôi!?"
"Tôi không uy hiếp anh! Anh nhìn dáng vẻ của anh đi, tôi sợ tôi còn chưa rơi vào dốc núi, trước đó đã bị anh bóp nát!"
Mộ Nhã Triết giận không kiềm được nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như có thể, lúc này tôi đã muốn bóp nát em!"
Thân thể Vân Thi Thi run lên, cười lạnh: "Tôi tình nguyện nhảy xuống, cũng không muốn bị anh bóp chết!"
"Em dám!?" Mộ Nhã Triết cơ hồ là giận dữ hét.
Vân Thi Thi cắn cắn môi, "Anh nhìn xem tôi có dám không?!"
Quả đấm Mộ Nhã Triết không ngừng xiết chặt, các đốt ngón tay co lại đến dị phát ra tiếng vang đáng sợ, làm như đang không ngừng chịu đựng, lại không ngừng chịu đựng, lập tức nói: "Được! Tôi bình tĩnh."
Mặc dù biết người phụ nữ này đang uy hiếp anh.
Vân Thi Thi nhìn màu đỏ tươi không ngừng biến mất trong mắt anh, bỗng nhiên cắn cắn môi, sau cùng, cũng khiến cho mình tỉnh táo lại, nhẹ nhàng nói với anh: "Mộ Nhã Triết, anh đồng ý với tôi một điều kiện."
"Điều kiện gì?" Mộ Nhã Triết
hỏi, ánh mắt lại thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm động tác dưới chân cô.
Không ngừng chuẩn bị, chuẩn bị một khi cô có nguy hiểm rơi vào dốc núi, cũng yên lặng tính toán khoảng cách từ chỗ anh đến chỗ cô đang đứng.
"Chúng ta không nên lại có dính dáng." Vân Thi Thi cắn chặt răng, liều mạng nhịn xuống chua xót và đau khổ không ngừng tràn ra trong ngực, "Anh buông tha cho tôi đi?"
"Buông tha em?" Hô hấp Mộ Nhã Triết cứng lại, ánh mắt lập tức âm lãnh, "Có ý gì?"
"Anh cho tôi tự do, ta cũng cho anh tự do, từ nay không can thiệp chuyện của nhau. Như vậy không tốt sao?" Vân Thi Thi u buồn cười cười, "Anh buông tha tôi, đây là điều kiện của tôi."
Ham muốn chiếm hữu, chuyên chế, bá đạo của anh, cơ hồ khiến người ta hít thở không được, mà anh, cũng không thể cho cô cảm giác an toàn.
Có lẽ tình cảm vốn là chuyện khiến người ta mệt mỏi.
Cô không muốn mang theo nó nữa.
Mộ Nhã Triết không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô: "Lý do?"
"Không có lý do gì, chỉ là tôi ghét anh!"
Vẻ mặt bình tĩnh Vân Thi Thi nói, "Ghét chuyên chế của anh, ghét bá đạo của anh, ghét tự đại của anh, càng ghét anh lúc nào cũng tự quyết định! Từ lúc gặp anh, cuộc sống của tôi chưa từng được bình yên. Lý do này còn chưa đủ sao?"
Mộ Nhã Triết yên lặng trừng mắt cô, cảm xúc trong mắt thay đổi trong nháy mắt, rất bí hiểm.
Bỗng dưng, khóe miệng anh hung hăng bức ra cha chữ: "Tôi đồng ý."
Anh trả lời gió êm sóng lặng, lại khiến ngực Vân Thi Thi hung hăng đau đớn một phen, nhưng mà ngay sau đó, nghĩ đến việc rời khỏi anh có thể quay về cuộc sống yên lặng, thì như trút được gánh nặng.