Xe Bentley chậm rãi đỗ lại giữa bãi đỗ xe.
Hòn đảo này nằm giữa hồ, hai năm trước bắt đầu khai phá, bây giờ đã trở thành một nơi có phong cảnh đẹp giữa thành phố.
Mà ngôi nhà này ở trên đảo giữa hồ, có thể nói là ôm lấy phong cảnh tuyệt mỹ, độc thưởng tình thơ ý hoạ.
Nhà hàng tây trên Đảo Bali.
Nhà hàng tây cao cấp bậc nhất thành phố, vô cùng lãng mạn.
Nghe nói, nhà hàng này chuyên tiếp đãi khách hàng là các đôi tình nhân.
Lời đồn nói rằng đây là nhà hàng xa hoa bậc nhất thành phố, không nơi nào sánh bằng.
Cho dù là thức ăn hay là rượu đều hết sức xa hoa.
Bởi vậy, món ăn trên đảo Bali đều có giá trên trời.
Lúc Vân Thi Thi mới nghe đến cái tên này đã có cảm giác khó tin.
Sao lại có thể có người ngốc đến mức bỏ ra một ngàn vạn đi ăn một bữa cơm tây.
Thế nhưng khi cô nâng váy bước xuống xe, nhìn thấy du thuyền cập bến bên bờ, không khỏi kinh ngạc.
Đẹp quá.
Hiện giờ, trời đã vào đêm, cả hòn đảo bị ánh sáng đủ màu sắc bao phủ, lãng mạn vô cùng.
Gió đêm thổit tới, kéo theo làn hương hoa.
Hoa tươi bên bờ nở rộ như trải thành một tấm thảm, trên trời, những ngôi sao nhỏ lấp lánh, hồ nước phản chiếu ánh sáng rực rỡ của đèn màu, phong cảnh đẹp đến mức khiến người ta nín thở.
Vân Thi Thi không khỏi bị cảnh sắc lãng mạn này hấp dẫn, liền đi dọc theo bờ hồ.
Mùi hoa, cảnh đêm, đèn màu, cho nên cô nhất thời chìm sâu vào bên trong đó, khi cô hồi phục lại tinh thần, không ngờ xe đã đi rồi.
Có ý gì?
Tại sao vứt cô ở đây xong liền rời đi?
Vân Thi Thi ngẩn ra, ngắm nhìn bốn phía, đã thấy cách đó không xa có một bến cảng.
Cảnh đêm trên đảo vô cùng mỹ lệ, cảng bên hồ vẫn còn hoạt động, còn có du thuyền, đi lên du thuyền liền có thể du ngoạn một vòng quanh đảo, cho dù cái giá quá xa xỉ nhưng cũng hấp dẫn không ít người đến.
Bởi vậy, giờ phút này trước cảng như một con rồng dài, không ít người đang chờ đi lên du thuyền để ngắm cảnh đêm mỹ lệ.
Vân Thi Thi hiển nhiên
mờ mịt.
Mộ Nhã Triết này không biết rốt cuộc đang làm cái trò gì.
Để cho cô mặc lễ phục như vậy, rồi lại ném một mình cô ở nơi đây, cũng không biết từ nơi này làm sao về nội thành?
Nơi này hẳn là có thể tìm xe công cộng, nhưng trên người cô cái gì cũng không có.
Điện thoại di động, ví tiền, cũng không mang theo.
Trong lòng không khỏi có chút buồn bực.
Mắt thấy bên cạnh cảng có người, cô nghĩ một chút, muốn đi đến hỏi đường xem có cách nào trở về không.
Vì thế, Vân Thi Thi liền đi đến cạnh cảng.
Mới đi được một nửa, bởi vì cô đi vội vã, nhất thời không chú ý nên va phải một người phụ nữ, khiến người nọ ngã trên mặt đất.
Vân Thi Thi ngẩn ra, vội vàng xin lỗi một tiếng, cúi đầu nhặt điện thoại.
Người phụ nữ kia không kiên nhẫn mà nói: "Này! Cô làm gì thế hả? Đi đường không nhìn à? Thật là!"
Vân Thi Thi nhíu mày, nhưng cũng không muốn so đo với người đi đường, nhặt điện thoại di động lên trước, sau đó ngẩng đầu nhìn người kia, hơi ngạc nhiên.
Là cô ta...?
Chỉ thấy người cô đụng phải không phải ai khác, mà chính là Tống Ân Nhã đã gặp ở bệnh viện hôm đó.
Sao lại đụng phải cô ta ở chỗ này?
Vân Thi Thi nhất thời cứng ngắc tại chỗ, sắc mặt nổi lên một tia nghi hoặc và kinh ngạc, như thế này cũng quá khéo rồi.
Tống Ân Nhã vốn cùng bạn bè tới đảo đi du thuyền ngắm cảnh đêm, muốn mua vé thì còn phải xếp hàng, vì thế liền tính toán đi dọc theo bên hồ tạm thời thưởng thức cảnh đêm.
Đang lúc xuất thần, bị một người đi sát bên người đụng phải, di dộng cầm không chắc, rơi trên mặt đất.