Một câu, nhẹ nhàng mà sâu xa.
Tống Ân Nhã nghe vậy chợt thấy sợ hãi, mở to hai mắt, khó tin đánh giá người phụ nữ trước mắt này, đột nhiên ngẩn ra, khẩn trương, hung hăng cắn chặt răng.
"Cô, đồ hèn hạ! "
"Bốp!"
Vân Thi Thi vươn tay cho cô ta một bạt tai.
Tống Ân Nhã bị một bạt tai đánh ngay tại sườn mặt, ngạc nhiên mở to mắt, che đôi má nóng rát, không dám tin vào sự thật!
Cô ta bị người khác đánh.
Ánh mắt Vân Thi Thi trong veo mà lạnh lùng nhìn cô ta, cười lạnh nói: "Cha mẹ cô không dạy dỗ cô sao?"
"Vân Thi Thi, cô cũng dám đánh tôi?!" Tống Ân Nhã tức giận, mắt đỏ bừng.
"Bốp!!!"
Vân Thi Thi cười cười, lại cho cô ta một bạt tai.
Lần này Tống Ân Nhã hoàn toàn sững sờ.
"Đánh cho cô xem, xem tôi có dám hay không?"
Mặt Vân Thi Thi vẫn không thay đổi lập tức sửa lại vạt áo, Tống Ân Nhã chưa kịp hoàn hồn đã thấy cô tao nhã xoay người, rời đi!
"Vân Thi Thi! Cô đứng lại đó cho tôi!"
Tống Ân Nhã khẽ cắn môi, từ trên mặt đất đứng lên đuổi theo cô.
Trên mặt Vân Thi Thi hiện lên một tia không kiên nhẫn.
Tống Ân Nhã này, thật sự là không nếm mùi khổ cực, liền không biết khổ!
Hai người tranh chấp một hồi, một nhân viên phục vụ trên cảng nhìn thấy, ánh mắt chặt chẽ nhìn trên người Vân Thi Thi, thấy cô mặc một bộ lễ phục đen lộ vai, tóc thả ngang lưng, một nhan sắc tinh xảo mỹ lệ, liền biết là khách quý đêm nay, vì thế vội vàng tiến lên, ngắt lời Tống Ân Nhã.
"Xin chào! Xin hỏi, cô là Vân Thi Thi sao?"
Vân Thi Thi quay đầu lại, trông thấy người đàn ông trước mắt mặc trang phục làm việc, dáng vẻ đàng hoàng lễ phép, lập tức mỉm cười.
"Xin chào, là tôi. Xin hỏi anh là?"
"Cô Vân, tôi là chủ quản nhà hàng Bali, đêm nay cô là khách quý nhà hàng Bali, tôi là tới đón cô tới dùng cơm!"
Vân Thi Thi ngẩn ra một lúc.
Tống Ân Nhã phía sau cũng sửng sốt.
Đảo Bali?!
Tống Ân Nhã kinh ngạc không thôi.
Vân Thi Thi tới nơi này, là vì có hẹn sao?
Đảo Bali, mỗi món ăn
có giá không dưới 1300 vạn, tiêu phí kiểu này là kiểu xa xỉ trên trời rồi!
Đảo Bali là nhà hàng tây cực kỳ mộng ảo, nghe nói bữa ăn bao gồm 8 món mỹ vị vừa quý vừa lạ, rượu ngon lâu năm, nhỏ là đồ ăn, lớn là trang hoàng, không có chỗ nào mà không tinh xảo cao quý.
Nghe nói, trước khi dùng cơm còn được ngồi trực thăng 30 phút ngắm cảnh đẹp giữa hồ, lúc dùng cơm còn có thể được tặng một vạn đóa hoa hồng.
Chỉ riêng cái này đã có nhiều cô gái khao khát.
Có thể đặt chỗ trước ở trên đảo Bali, đương nhiên phải có địa vị vô cùng cao quý.
Vân Thi Thi rốt cuộc là có hẹn với người nào?!
Miệng Tống Ân Nhã cứng lại, chẳng lẽ là anh Mộ?
Trong lòng Vân Thi Thi có chút kinh ngạc, nhưng mà, rất nhanh đã đoán được toàn bộ chuyện này rốt cuộc là do ai an bài.
Cô liếc Tống Ân Nhã một cái, lập tức xoay người lễ phép mỉm cười với nhân viên kia: "Được, tôi đi liền."
"Đợi một chút!"
Vẻ mặt Tống Ân Nhã xanh mét: "Cô... Cô là hẹn hò cùng anh Mộ sao?"
Vân Thi Thi quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn cô ta.
Hẹn hò?
Mộ Nhã Triết sẽ hẹn hò với cô sao?
Có phần không tưởng tượng nổi anh sẽ dành thời gian ra hẹn hò với cô.
Bởi vậy, cô cũng không dám chắc chắn, Mộ Nhã Triết an bài như vậy có phải là muốn hẹn hò với cô không.
Mong muốn nhìn thấy vẻ mặt Tống Ân Nhã xoắn xuýt, cô hô lên, sau đó cười: "Đúng vậy. Cho nên tôi muốn đi đến nơi hẹn, cô đừng làm phiền tôi...."
Đột nhiên, lạnh lùng nói: "Tôi cảm thấy gặp cô cũng rất phiền."