Đột nhiên Vân Thi Thi cảm thấy Mộ Uyển Nhu thật là đáng thương.
Uổng phí cô ta dành tình cảm chân thành trong lòng cho người đàn ông như vậy si tình, kết quả là cũng không biết, cô ta trong tay Mộ Nhã Triết chỉ là một quân cờ bị lợi dụng tới cùng.
Thương cảm, thật đáng buồn, nhưng không đáng đồng tình.
Những việc này chẳng lẽ không phải cô ta gieo gió gặt bão sao.
Trong lúc Vân Thi Thi kinh hãi, cũng không khỏi cảm thấy được khó có thể tin.
Như thế, nếu mười lăm năm trước người trở lại nhà họ Mộ là cô.
Có phải, cũng sẽ trở thành quân cờ người đàn ông này lợi dụng hay không?
"Như thế... Cô ta hiện đang mang thai, đứa bé là của ai?"
Cô thật cẩn thận hỏi.
Mộ Nhã Triết liếc xéo cô một cái, lập tức nói: "Không phải của anh."
"Vậy là của ai?"
"Ngải Luân, trợ lý đi theo anh, em... hẳn là chưa từng gặp!"
Vân Thi Thi cẩn thận nghĩ một chút, đầu não xoay chuyển ngàn vòng, cũng rất nhanh nghĩ ra, Ngải Luân này, có thể cô đã gặp rồi.
Ngày đó trong buồng vệ sinh nhà ăn, cô từng thấy một người đàn ông có quan hệ mờ ám với Mộ Uyển Nhu.
Cứ việc Mộ Uyển Nhu biểu hiện không liên quan anh ta, nhưng cử chỉ và vẻ mặt của người đàn ông kia, thậm chí là mỗi một ánh mắt nhìn về phía Mộ Uyển Nhu, đều giống như đang âm thầm tuyên bố quan hệ thân mật giữa hai người.
Có bao nhiêu thân mật?
Không thể biết được.
"Em đã thấy người đàn ông, dáng vẻ sạch sẽ, lịch sự thanh tú, đại để, hẳn là "Ngải Luân" mà anh nói!"
"Gặp khi nào?"
"Vào mấy ngày trước, trong một nhà hàng."
"Em nhìn thấy?"
"Đúng."
"Cô ta nói với em cái gì?"
Vân Thi Thi biến sắc:"Cô ta nói, cô ta mang con của anh."
Mộ Nhã Triết đang có hứng thú đùa bỡn ngón tay cô, bỗng nhiên nâng mắt lên, cân nhắc liếc cô một cái."Cho nên, em ghen tị!"
Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Bởi vì ghen, cho nên mới kéo số điện thoại của anh vào sổ đen.
"Không có!" Vân Thi Thi mạnh miệng phủ nhận.
Hiển nhiên Mộ Nhã Triết không tin, trong mắt hiện lên vài phần ý cười."Kẻ lừa đảo, rõ ràng em ghen tị."
"Không có!"
"Được, không có."
Anh cưng chiều cười, không tính toán so
đo với người phụ nữ nghĩ một đằng nói một nẻo này.
Đã ngốc nghếch, không nghĩ tới, còn rất kiêu ngạo.
Nhưng anh lại thích cô kiêu ngạo như vậy đấy.
Mỗi một điểm trên người cô, anh đều thích.
Vân Thi Thi khẩn trương nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, bỗng nhiên "Phì" cười ra, trên mặt che giấu không được ý cười.
"Cười cái gì?" Mày Mộ Nhã Triết nhíu lại, hoang mang nói.
"Cậu cả nhà họ Mộ của chúng ta, giờ cũng bị người ta đội nón xanh* rồi!" Vân Thi Thi không lưu tình đùa cợt.
*Đội nón xanh = bị cắm sừng.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết biến đổi trong nháy mắt, ánh mắt đột nhiên âm trầm như băng: "Không tính!"
"Ách?"
Bỗng nhiên anh đứng lên, bắt lấy hai cổ tay của cô, kéo cô vào trong lồng ngực mình.
Vân Thi Thi bất ngờ không phòng ngự, rơi vào trong lòng anh.
Mộ Nhã Triết nâng cằm cô lên, gằn từng chữ nói: "Người phụ nữ của anh là em. Cô ta, không phải!"
Vân Thi Thi cả kinh, hai mắt mở to.
"Cho nên, không tính là nón xanh."
"Em nói đùa, anh cũng tin nữa?" Vân Thi Thi che miệng bật cười: "Mộ Nhã Triết, đôi khi anh, thật sự giống một đứa trẻ."
"Không." Mộ Nhã Triết hạ mắt, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu, buông mi mắt, nhẹ hôn đầu ngón tay của cô, hà hơi: "Anh là người đàn ông của em."
Đôi má Vân Thi Thi đỏ lên, mím môi không nói.
"Anh là người đàn ông của em, cho nên, anh sẽ bảo vệ em."
Thân là người đàn ông của cô, đây là trách nhiệm tất phải thực hiện.
Vân Thi Thi nâng mắt, hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn môi cánh hoa.
Trên cánh môi phấn nộn mềm mại, để lại dấu vết nhợt nhạt.