Cô không tin, cô thật sự không tin, Vân Thi Thi là người phụ nữ anh Mộ yêu thương.
Càng không tin, Tiểu Dịch Thần là con của cô và anh Mộ.
Nhưng, sự thật thắng hùng biện.
Vân Thi Thi này cũng không giống đang nói dối.
Chủ yếu là, cô cẩn thận quan sát mặt mày người phụ nữ này, quả thực rất giống Tiểu Dịch Thần.
Chẳng lẽ đây đều là sự thật?
Trước kia có lời đồn Mộ Uyển Nhu không thể sinh con, bởi vậy nhà họ Mộ ra giá trên trời, Tiểu Dịch Thần là con đẻ thuê, không phải con ruột của Mộ Uyển Nhu.
Chẳng lẽ, Vân Thi Thi là người mẹ để thuê thần bí đẻ kia?
Tống Vân Tích mang cô ta vào phòng, ngồi trên giường, được Tống Vân Tích dịu dàng khuyên giải an ủi, cảm xúc Tống Ân Nhã cuối cùng bình tĩnh chút.
Trình độ cô ta ỷ lại Tống Vân Tích, không thua bất kì ai.
Cũng chỉ có Tống Vân Tích có thể chân chính bao dung cố tình gây sự của cô ta.
Thế cho nên, hiện giờ cô có chuyện gì, chỉ muốn nói với anh ta.
"Anh... anh nói, em và anh Mộ có khả năng không?" Tống Ân Nhã căng thẳng nắm chặt tay, thật cẩn thận dò hỏi.
Tống Vân Tích lại nổi giận, đứng dậy, sắc mặt vô cùng âm trầm: "Anh biết là anh ta mà! Trừ anh ta, không ai có bản lĩnh khiến em mất hồn mất vía như vậy!"
Anh ta đi qua đi lại lại chỗ, bỗng nhiên ngồi xổm trước mặt cô, nắm bờ vai của cô, hỏi: "Em gái ngốc, em thích người đàn ông kia như vậy sao? Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, em và anh ta căn bản không thể nào. Không phải bảo em buông tay sao?!"
"Em thích anh ấy, thích mười mấy năm rồi. Anh nhẹ nhàng nói một câu để cho em buông tay, anh, em không cam lòng!" Tống Ân Nhã vểnh môi nói.
"Nhưng em và anh ta có quan hệ huyết thống, em và anh ta có khả năng không, không ai rõ ràng hơn em!!"
Tống Vân Tích tức giận đến vỗ bàn.
Em gái này của anh ta từ nhỏ đã thích kề cận Mộ Nhã Triết.
Mới trước đây, cô cũng học theo anh gọi Mộ Nhã Triết một tiếng chú.
Nhưng trái tim thiếu nữ thời kỳ trưởng thành, giống
như cảm thấy một tiếng "chú" này không giây phút nào không nhắc nhở quan hệ huyết thống giữa bọn họ, cô lừa mình dối người, đổi giọng gọi Mộ Nhã Triết là anh.
Giống như làm vậy, càng có thể kéo gần khoảng cách giữa bọn họ?
Cũng không biết con bé này rốt cuộc nghĩ thế nào!
Cả ngày cứ anh Mộ anh Mộ, như người điên vậy.
Quỷ quái thật.
Tống Vân Tích phiền muộn vuốt tóc mái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lườm cô một cái.
Tống Ân Nhã bị anh dáng vẻ tức giận của anh làm hoảng sợ, nhưng chấp nhất nói: "Quan hệ huyết thống thì thế nào? Em thích anh Mộ mà, em muốn kết hôn với anh ấy!"
"Làm loạn! Em quả thực là đang làm loạn!"
Tống Vân Tích giận đứng lên: "Tống Ân Nhã, em, anh, đều nên kêu anh ta một tiếng chú! Em là cháu ngoại gái của anh ta, em không đi gọi một tiếng chú Mộ thì thôi, em lại vẫn luôn miệng nói muốn cùng với anh ta, em có biết đây là có loạn luân không! Em làm như vậy, nói ra, sẽ chỉ làm nhà họ Tống cảm thấy mất mặt xấu hổ! Em làm cho anh và cha mẹ đều mất mặt theo!"
Tống Ân Nhã lại không cam lòng nói: "Có rất nhiều bà con cũng kết hôn mà, bọn họ sinh con cũng vô cùng khỏe mạnh. Đây cũng không thể nói là làm trái luân thường đạo lí chứ!
"Em thì tính là đang làm gì? Lừa mình dối người sao?"
Tống Vân Tích tức giận lườm cô ta một cái, nhịn không được giơ tay chọc chọc ót của cô.
"Dùng đầu óc suy nghĩ một chút, nếu em là kết hôn với chú mình, người ngoài sẽ nghĩ thế nào?"
"Em mặc kệ!" Tống Ân Nhã ngang ngược nói: "Dù sao, em thích anh ấy, người khác nghĩ thế nào thấy thế nào, không quan trọng!"