Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Tiểu Ma Vương Kiêu Ngạo


trước sau

“Gọi cha đi.”

“Cha ơi...”

“Hơi nhỏ.“

Hữu Hữu nắm nắm đấm, cố nhịn!

“Cha ơi!”

“Giọng điệu có thể ôn nhu chút được không?”

“Cha ơi...”

Lúc Vân Thi Thi nấu xong mì, đi vào phòng sách thì thấy một màn này.

Chỉ thấy khóe mắt Vân Thiên Hữu oan ức rưng rưng, đứng trước mặt Mộ Nhã Triết, mềm mại kêu: “Cha ơi...”

“Cha ơi...”

Mỗi tiếng lại càng mềm hơn.

Mỗi tiếng lại càng hay hơn.

Lỗ tai Mộ Nhã Triết được lợi vô cùng.

...

Vân Thi Thi không khỏi choáng váng.

Tình cảm hai cha con lúc nào lại tốt như vậy?

Cô hắng giọng một cái, ho khan vài tiếng.

Vân Thiên Hữu nhìn tới, thấy cô đang đứng ở cửa, lập tức dừng lại, trên mặt liền nở nụ cười ngàn vạn đáng yêu: “Mẹ ơi!”

Vân Thi Thi bất đắc dĩ ôm lấy cánh tay: “hai người... đang làm gì đó?”

Vân Thiên Hữu nghe vậy, mặt lại đỏ lên.

Mộ Nhã Triết khẽ nói: “Giao lưu tình cảm một chút.”

Vân Thi Thi: “...”

Vân Thiên Hữu: “...”

Thật không biết xấu hổ!

Ai cùng chú ấy giao lưu tình cảm, rõ ràng là chú ấy áp bức quá nên cậu mới phải làm vậy.

Ai cùng chú có tình cảm chứ!

Trong lòng Vân Thiên Hữu cảm giác nhục nhã cực kỳ!

Không muốn chơi cùng người đàn ông này nữa.

Cậu tức giận dậm chân, vẻ mặt hết sức u oán như về phía Vân Thi Thi, đôi mắt to, trong veo như nước, óng ánh mấy giọt nước mắt.

Giống như muốn khóc liền khóc.

Vân Thi Thi hoàn toàn không hiểu, con trai mình luôn cực kỳ bài xích Mộ Nhã Triết, bây giờ lại kêu một tiếng “ cha ơi”, kêu ngọt lịm.

...

Quái lạ!

Nếu như nói...

Vân Thi Thi bỗng nhiên trừng mắt hoài nghi nhìn Mộ Nhã Triết.

“Anh bắt nạt bảo bối của em?”

Đôi mắt thần vô cùng nghiêm khắc.

Mộ Nhã Triết nâng hai tay tỏ vẻ vô tội, mím môi giải thích: “Oan uổng quá, anh không hề làm gì cả nha.”

Hai cha con, tất cả đều lộ vẻ vô tội, đáng thương nhìn cô.

Vân Thi Thi ngớ ngẩn thật rồi.

Càng ngày càng có ảo giác.

Hai cha con trước mặt mình đây, đều tỏ vẻ vô tội, hệt như hai con cún vẫy đuôi cầu xin, vô cùng đáng yêu!

Thí dụ cái này không hay lắm.

Thế nhưng... chính xác là
rất giống!

Vân Thi Thi bỗng nhiên không nhịn được, “Xì xì” bật cười.

Vân Thiên Hữu thấy mẹ mình bỗng nhiên cười, càng oan ức thêm, vẻ mặt như tan vỡ, rầm rì kêu một tiếng: “Mẹ ơi...”

“Thôi, mì nấu xong rồi.”

Vân Thi Thi dứt lời liền xoay người quay lại nhà bếp.

Vân Thiên Hữu quay đầu lại, tàn nhẫn mà trừng chính cha đẻ mình, Mộ Nhã Triết nhìn về phía cậu, trong mắt lóe lên ý cười.

“Thỏa mãn à? Mộ Nhã Triết?”

“Gọi cha là gì đấy?” Mộ Nhã Triết có chút không vui, nhíu nhíu mày lại, “Gọi cha đi, ngoan.”

“Tôi vừa mới kêu đó thôi.” Vân Thiên Hữu cảm thấy cần nhắc nhở chú ấy, không được được voi đòi tiên.

Mộ Nhã Triết thấy vẻ mặt khó chịu ấy, không khỏi bật cười.

Đứa trẻ này chỗ nào cũng tốt

Nhưng lại đặc biệt kiêu ngạo đến khó chịu.

Muốn cậu gọi mình một tiếng cha, cũng phải ép đến chân tường mới được.

Có như thế mới đạt được mục đích.

“ Con kêu cha vừa nãy rồi, nhưng, điều kiện của cha là phải gọi cha cả đời này.”

“Cả đời?!” Vân Thiên Hữu kinh ngạc, nắm nắm đấm, đỉnh đầu muốn bốc khói.” Mộ Nhã Triết, yêu cầu của chú quá đáng lắm rồi đấy?!”

“Quá đáng chỗ nào? Cha là cha con, con là con của cha.”

“Chú có trách nhiệm một ngày nào chưa?” Vân Thiên Hữu nói năng nghiêm túc chuyện thật xảy ra.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện