Chỉ cần cậu ăn xong mà không bị ngộ độc, thì cứ món gì mẹ tự làm, cậu đều thích!
Vân Thi Thi làm một phần cho Mộ Nhã Triết, người đàn ông này ngồi vào bàn, cũng nếm thử một miếng.
Cau mày.
Tay nghề của cô hoàn toàn làm anh kinh ngạc.
Bỏ muối hơi nhiều, cổ họng có chút mặn chát.
Tay nghề quá thấp!
Anh không hề biết, lần ăn trước đó, chính là trình độ cao nhất của cô từ trước đến nay!
Vân Thi Thi thấy anh nhăn mày, sốt sắng hỏi: “Sao thế? Mùi vị không ngon à?”
Mộ Nhã Triết thả đũa xuống, há miệng, đang định đưa ra đánh giá, lại cảm giác được ánh mắt cảnh cáo như kim đâm ghim sâu vào người anh.
Anh đưa mắt nhìn sang, liền trông thấy Vân Thiên Hữu đang nắm chặt chiếc đũa, ánh mắt sắc bén như đâm sâu vào người anh, ánh mắt cảnh cáo kia, như đang cảnh cáo anh, chỉ được khen năm sao, không có chuyện thấp hơn!
Làm được thì làm, không làm được thì đừng có phí lời.
Nếu anh đánh giá thấp tô mì này, chắc chắn, một giây sau, dưới cơn nóng giận, câu sẽ đánh tan xác tổng bộ của nhà họ Mộ.
Quả thực là cuồng mẹ quá rồi...
Trong tầm mắt đóng băng của Vân Thiên Hữu, Mộ Nhã Triết hắng giọng một cái, đành phải trái lương tâm mà khen: “Ừ, mùi vị ngon lắm!”
Vân Thiên Hữu lúc này mới thỏa mãn.
Vân Thi Thi nghe vậy, vui mừng nhướng mày: “Thật vậy à?”
“Thật sự...Ăn rất ngon.”
Vân Thiên Hữu nói: “Mẹ tôi có trình độ của đầu bếp năm sao đó nha!”
Khóe môi Mộ Nhã Triết giật giật.
Vuốt mông ngựa cũng quá rồi đấy
Nếu đây mà là trình độ của bếp trưởng năm sao thì mấy khách sạn nhà họ Mộ cũng phải đóng cửa rồi!
Vân Thiên Hữu thấy sắc mặt khác lạ của anh, tầm nhìn đóng băng lại, như mũi tên đâm trúng người anh.
Giống như đang hỏi: Sao vậy, không phục à?
Phục.
...
Mộ Nhã Triết quyết tâm, khẽ cắn răng, cố gắng ăn hết tô mì một cách sạch sẽ.
Lại nhìn Vân Thiên Hữu, yên lặng, cụp mắt, không kể là tư thế hay là động tác, đều vô cùng tao nhã, nhanh như như một quý tộc đầy lịch thiệp, giống như cậu không phải đang ăn
một tô mì nước của nhà mà như đang đặt mình trong một phòng cơm cao cấp kiểu Tây.
Khí chất quý tộc này, sinh ra đã có.
Ăn một tô mì mà cũng quý tộc được, thật không phải người bình thường.
Vân Thi Thi thấy Mộ Nhã Triết uống hết cả nước mì, trong lòng hứng khởi: “Mùi vị rất ngon đúng không?”
“Rất ngon.” Mộ Nhã Triết đành phải trái với lương tâm mà ca ngợi.
Nói xong, anh lấy chiếc khăn mới, nhẹ nhàng lau miệng.
“Ở nhà chúng ta, chỉ có tay nghề của Hữu Hữu là tốt nhất. Lần sau nếu có cơ hội, anh hãy nếm thử.”
Hữu Hữu lập tức nói: “Hữu Hữu chỉ cho mẹ cách làm cơm nha!”
Dứt lời, ném cho Mộ Nhã Triết một ánh mắt rất xem thường.
Dường như đang nói: Đừng có mà mơ, tôi chỉ cho mẹ tôi làm thôi, chú không có cửa.
Đứa bé này...
Quá bất công.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết biểu thị kháng nghị.
Vân Thiên Hữu không thừa nhận ánh mắt kháng nghị đó, không chấp nhận, không chấp hành.
Kháng nghị không có hiệu lực!
Hai người này, mắt không ngừng nhìn vào đối phương, không hề nói tiếng nào, chỉ dùng ánh mắt trao đổi.
Vân Thi Thi nhìn bọn họ từ đầu tới cuối, đầu óc có chút mơ hồ.
Cô không hiểu hai người này đang làm cái gì.
Hay là, hai cha con trao đổi ngầm.
Trải qua chuyện này, Vân Thiên Hữu ảo não ý thức được, bản thân ăn thiệt thòi rất lớn.
Lại bị người đàn ông này nắm mũi dẫn đi rồi!
Ngày hôm sau, khi Mộ Nhã Triết đến công ty, chợt phát hiện bầu không khí trong công ty có cái gì đó không đúng cho lắm.