Có bối cảnh hậu trường của Mộ Nhã Triết, tài nguyên, địa vị, tất cả đã có sẵn rồi.
Chỉ dựa vào ba chữ "Mộ Nhã Triết", mặc kệ cô diễn xuất tốt bao nhiêu, tất cả đều phải làm nền.
Nhưng mà Vân Thi Thi thì không vậy.
Ở trong tổ phim, cô là người mới, rõ ràng có thể mượn tài nguyên của Mộ Nhã Triết, nhưng mà cô không để lộ ra quá nhiều.
Bằng cố gắng của mình, cần cù và thật thà, cũng có bản lãnh, nộp cho nhân viên tổ phim một bài thi hoàn hảo.
Quả thực là một con ngựa ô trong số người mới.
Lâm Phượng Thiên càng khẳng định cô hơn.
Nhưng sau chuyện này, Vân Thi Thi có còn trở về tổ phim không?
Lâm Phượng Thiên có vẻ quan tâm đến vấn đề này, vì thế thật cẩn thận hỏi ý kiến Mộ Nhã Triết.
Kết quả người kia lạnh lùng cảnh cáo anh ta: "Tôi khuyên anh, để cho người phụ nữ của tôi đóng phim của anh, thì nên có mắt một chút!"
Diễn cảnh hôn, không được diễn, nhiều nhất là cho phép diễn giả vờ thôi.
Diễn cảnh giường chiếu, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Dắt tay, ôm, dù là quay phim cần, cũng cần một vừa hai phải!
Như vậy, đã xem như vô cùng rộng lượng!
Đối với Lâm Phượng Thiên mà nói, có thể nói là ân huệ lớn lao!!
Lâm Phượng Thiên hưng phấn liên tục "tạ chủ long ân" trong điện thoại.
Mộ Nhã Triết hỏi: "Chuyện xảy ra ngày đó, tôi không muốn lại nhìn thấy lần thứ hai."
Lâm Phượng Thiên lập tức giải thích: "Tổng giám đốc Mộ, việc này thì anh hiểu lầm rồi! Đây là quay phim, là công việc, toàn bộ đều là kịch bản cần!"
"Kịch bản cần?"
Giọng của Mộ Nhã Triết càng trầm xuống hơn: "Lâm Phượng Thiên, tôi thấy anh làm đạo diễn quá thất bại, Cố Tinh Trạch là đang diễn, hay đang biểu lộ chân tình cá nhân, anh nhìn không ra sao?"
Nói xong, lạnh lùng cúp điện thoại.
Lâm Phượng Thiên cầm di động, đại não trống rỗng một lát, ngơ ngẩn thở dài một tiếng.
Anh ta cũng nhìn ra, phản ứng ngày đó của Cố Tinh Trạch, cũng không phải đang diễn.
Anh ta làm đạo diễn, vô cùng am hiểu về sự chân thực trong phương diện tình cảm nam nữ này.
Đã thấy nhiều cảnh diễn hạng nhất, diễn xuất ngày đó của Cố Tinh Trạch, không thể nghi ngờ là thật.
Mặc kệ là diễn xuất xuất thần nhập hóa thế nào, diễn thì chung quy chỉ là diễn mà thôi.
Phàm là người có chuyên
môn về điện ảnh, một người diễn viên đang diễn, hay đang biểu lộ chân tình, liếc mắt một cái là phân biệt được rồi.
Lâm Phượng Thiên đã nhìn ra, Cố Tinh Trạch không phải đang diễn, mà là biểu lộ tình cảm thực sự.
Tình cảm với Vân Thi Thi.
Mộ Nhã Triết cũng đã nhìn ra, cho nên ngày đó, anh mới không khống chế được như thế.
Lâm Phượng Thiên vào studio.
Cố Tinh Trạch đang chụp quảng cáo.
Thừa dịp nghỉ ngơi, anh ta nhắc chuyện này với Cố Tinh Trạch.
Cố Tinh Trạch nghe vậy, sắc mặt thay đổi."Đạo diễn Lâm, anh đã suy nghĩ nhiều."
"...?"
"Tôi không có cảm tình khác với Vân Thi Thi."
"Thật vậy sao?" Lâm Phượng Thiên rất kinh ngạc: "Tôi đã nói mà, anh ở trong giớ giải trí này có tiếng là lạnh lùng kiêu ngạo, thậm chí dù có người nói là anh thích đàn ông, tôi cũng sẽ tin. Anh thích Vân Thi Thi, thì tôi không tin lắm đâu!"
Lâm Phượng Thiên về mặt nào đó, là một kẻ thần kinh thô, anh ta nói những lời này hiển nhiên là thật lòng.
Mi mắt Cố Tinh Trạch hơi hơi hạ xuống, che dấu hoàn hảo vẻ cô đơn chớp lóe nơi đáy mắt.
Lâm Phượng Thiên vẫn luôn tán thưởng: "Nhưng mà, ngày đó anh cũng dọa tôi rồi. Nói thật, Tinh Trạch, diễn xuất của anh so với lúc vừa vào giới điện ảnh, tiến bộ nhiều lắm. Một cảnh trong phòng học âm nhạc kia, dù là tôi, cũng bị diễn xuất của anh làm kinh ngạc! Kìm lòng không đậu mà nhập vào cảnh diễn, ánh mắt của anh, bên trong ánh mắt, sức dãn tình cảm quá mạnh mẽ! Nếu không phải tôi hiểu trình độ diễn xuất của cậu, đúng là cho rằng, cậu có ý gì đó với Thi Thi."
Cố Tinh Trạch cười mỉm, nhưng mà ý cười chỉ hiện lên nơi khóe môi, trong mắt lại là một mảnh bình lặng.