Nhan Băng Thanh dương dương tự đắc về phòng nghỉ, ra được một ngụm ác khí, cả người đều đã sảng khoái rồi.
Gặp một diễn viên phụ, cô ta tâm trạng tốt, liền mỉm cười chào một tiếng.
Phải biết rằng, ngày thường Nhan Băng Thanh trong tổ phim có tiếng lạnh lùng kiêu ngạo, ỷ vào sau lưng có kim chủ nâng đỡ, kêu mưa gọi gió, bởi vậy, luôn rất coi thường người khác trong studio.
Người nào cũng không cho sắc mặt hoà nhã, lãnh lãnh đạm đạm, đừng nói cười chào hỏi, không xem thường đã tính tâm trạng không tệ rồi.
Vì thế, diễn viên quần chúng kia không khỏi được cưng chiều mà sợ hãi, vì thế cũng mỉm cười ân cần thăm hỏi nói: "Chị Băng Thanh!"
Nhan Băng Thanh hàn huyên một hồi với anh ta.
Trên tay diễn viên quần chúng có việc phải làm, nhớ lại cần làm danh sách đoàn diễn tiếp theo, vì thế vội vàng rời khỏi.
Bỗng nhiên Nhan Băng Thanh gọi lại.
"Đứng lại, tôi có lời hỏi cậu.”
Diễn viên quần chúng kia nghe vậy, sửng sốt, xoay người lại, kỳ lạ nhìn cô, khách khí nói: "Chị Băng Thanh, chị muốn hỏi gì? Chị trực tiếp hỏi là được!"
"Tôi hỏi cậu, tôi và Vân Thi Thi, ai xinh đẹp hơn?"
Dứt lời, Nhan Băng Thanh vén tóc lên, hơi hơi nâng cằm lên, quăng cho anh ta một cái mị nhãn.
Ánh mắt kia, yêu mị quá đáng.
Diễn viên quần chúng bị mê thất điên bát đảo.
Nhan Băng Thanh có một đôi mắt phóng điện người ta.
Yêu tinh trời sinh.
Song lúc anh ta phục hồi tinh thần lại, nghe rõ Nhan Băng Thanh hỏi chuyện gì, cả người đều sững lại.
Vấn đề này, thật sự làm khó anh ta rồi!
Lần đầu bị hỏi khó như vậy.
Phải biết rằng vấn đề này trả lời không tốt, thì phải tội cả hai bên, căn bản không có đáp án hoàn mỹ.
Nói Nhan Băng Thanh đẹp hơn Vân Thi Thi?
Nếu truyền tới chỗ Vân Thi Thi, không thể nghi ngờ anh đã đắc tội Vân Thi Thi.
Nếu trước mặt nói Vân Thi Thi đẹp hơn Nhan Băng Thanh.
Phỏng chừng anh ta lập tức sẽ bị đuổi ra khỏi đoàn.
Dám làm trái lại Nhan Băng Thanh, chắc chắn mất chén cơm.
Nhưng... Mấu chốt là Vân Thi Thi anh ta cũng không dám đắc tội!
Ngày đó tuồng vui trong phòng âm nhạc, anh ta cũng có mặt.
Bởi vậy, anh ta cũng ít nhiều hỏi thăm cho ra, người đàn ông tối hôm đó
mang Vân Thi Thi đi là ai.
Một người cả Lâm Phượng Thiên cũng phải kính sợ, nhất định là nhân vật lớn rồi.
Sau đó anh ta rất không dễ dàng nghe được thân phận vị nhân vật lớn kia.
Tổng giám đốc tập đoàn tài chính Đế Thăng, Mộ Nhã Triết.
Anh ta chỉ là một diễn viên quần chúng nho nhỏ, tự nhiên là chưa thấy qua nhân vật số một như Mộ Nhã Triết.
Không thể nghi ngờ, quan hệ giữa Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết không phải là mối quan hệ đơn giản.
Làm trong studio, đều là người biết thời biết thế, tất nhiên hiểu được, không nên dễ dàng đắc tội với người ta.
Nếu không, người có chút bối cảnh sẽ khiến anh ta lăn lộn không xong.
Diễn viên phụ kia nhất thời khó khăn, xoắn xuýt không biết nên trả lời thế nào.
Phản ứng chậm chạp của anh, hơi chọc giận Nhan Băng Thanh: "Câu hỏi này rất khó trả lời sao? Hay là nói, chẳng lẽ Vân Thi Thi xinh đẹp hơn tôi?"
"Chị Băng Thanh, chị làm em ngại chết rồi! Đây không phải làm khó em sao?" Diễn viên phụ ngập ngừng nói: "Em thích chị Băng Thanh nhất, vừa xinh đẹp vừa cao quý, giống nữ thần cao cao tại thượng!"
"Vậy cậu trực tiếp trả lời không được sao? Nói tôi xinh đẹp hơn Vân Thi Thi, nói đi!"
"Em... Em không dám!"
"Việc này có cái gì mà không dám?!"
Nhan Băng Thanh cười lạnh nói: "Vân Thi Thi chỉ là một người mới, chẳng lẽ cậu sợ một người mới?"
"Chị Băng Thanh, không phải vấn đề sợ không sợ. Mà là... Vân Thi Thi thì em quả thật không dám đắc tội!" Diễn viên phụ vẫn quyết định ăn ngay nói thật.
"Có ý gì?"
Ánh mắt Nhan Băng Thanh sắc bén âm độc: "Cậu vậy mà sợ cô ta?!"