Vân Thi Thi chậm rãi đến gần cô ta một bước, chậm rãi cười lạnh nói: "Có những người, tùy hứng, cao ngạo, là vì xuất thân của họ vốn là công chúa được mọi người cưng chiều. Nhưng cũng có những người, giả tạo, ngạo mạn, rõ ràng không phải công chúa, lại vẫn còn có tính tình khó ưa của công chúa. Đây gọi là bệnh công chúa, cô nghe hiểu không?"
"...”
Nhan Băng Thanh bởi vì tức giận, mặt trở nên vô cùng vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi trừng cô.
Vân Thi Thi nhìn chằm chằm cô ta, nói: "Nhận lỗi với cô ấy!"
"Dựa vào cái gì!"
"Nhan Băng Thanh, nhận lỗi với cô ấy!"
"Vân Thi Thi, cô đừng có quá đáng!"
"Người quá phận là cô!"
Vân Thi Thi nâng cằm dưới, gằn từng chữ mà nói: "Nhận, lỗi, với, cô, ấy!"
"Ngậm miệng!"
Nhan Băng Thanh mạnh mẽ vung tay lên, hung hăng tát vào mặt cô.
Mộc Tịch thấy vậy, không khỏi thất thanh kinh hô một tiếng.
Vân Thi Thi lại cười lạnh một tiếng, bỗng dưng nắm chắc cổ tay cô ta, trở tay đáp lễ một bạt tai.
"Bốp" một tiếng, không hề nặng, lại thanh thúy vang dội.
"Bạt tai này, là của tôi.”
Trên mặt của cô, không có sợ hãi gợn sóng, lời nói nhạt nhẽo, nhưng mà giữa những hàng chữ, lại lộ ra uy nghiêm không thể xâm phạm.
Nhan Băng Thanh sững sờ, lúc cô ta xuất thần, Vân Thi Thi lại đi đến trước bàn, cầm lấy một ly nước sôi để nguội, trở lại trước mặt Nhan Băng Thanh, cổ tay vừa nhấc, hắt vào mặt cô ta.
"Ào".
Nước hắt lên khuôn mặt vừa trang điểm của Nhan Băng Thanh, xối đầy mắt, nước dọc theo lông mi, chóp mũi, từng giọt chảy xuống đôi má.
Nhan Băng Thanh bất ngờ không phòng ngự bị nước hắt vào mặt, hít sâu một cái, nhắm hai mắt lại, mặc cho nước đọng rơi xuống.
Vân Thi Thi chậm rì rì nói: "Đây, là trả thay Mộc Tịch!"
Nói xong, cô cũng không để ý tới lửa giận ngập trời trên mặt Nhan Băng Thanh, nắm Mộc Tịch đi mất.
Nhan Băng Thanh giận cả người run lên.
Trợ lý lập tức cầm lấy khăn mặt, luống cuống tay chân địa thay cô ta chà lau nước đọng trên mặt.
Lau xong, khuôn mặt mới vừa tỉ mỉ trang điểm đã phai hơn phân nửa.
Trợ lý thật cẩn
thận, lại vẫn vô ý làm đau cô ta như cũ.
Nhan Băng Thanh táo bạo địa đẩy các cô sang một bên, lớn tiếng cả giận nói: "Cút! Cút! Đều cút cho tôi!!"
Trợ lý đưa mắt nhìn nhau liếc mắt một cái, chạy đi, sợ lúc Nhan Băng Thanh tức giận, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Phòng nghỉ to như vậy, chỉ còn một mình cô ta.
Nhan Băng Thanh ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt vô cùng thê thảm, toàn thân chật vật, quần áo trên người cũng xối ướt rồi.
Trang điểm trên mặt, không có một giờ là không xong, quần áo trên người y phải đi hỏi tổ trang phục mượn.
Nghĩ đến lát nữa còn có cảnh diễn của cô ta, Vân Thi Thi này, là muốn cô ta không chịu nổi mà!
Giỏi!
Giỏi lắm!
Vân Thi Thi, cô chờ cho tôi!
...
Về đến phòng nghỉ, Mộc Tịch vẫn kinh hồn chưa định, nhìn Vân Thi Thi ngồi trước gương hoá trang, vẻ mặt tự nhiên, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, trong lòng khó tránh khỏi hơi run sợ.
Vừa thấy mặt Vân Thi Thi lạnh nhạt, Mộc Tịch không khỏi phát run nói: "Thi Thi, cô không sợ sao?"
"Sợ gì?" Vân Thi Thi mờ mịt.
"Sợ Nhan Băng Thanh trả thù cô!"
Vân Thi Thi mỉm cười nhếch môi, cảm thấy cô ấy chuyện bé xé ra to: "Nhan Băng Thanh cũng không phải quái thú, chẳng lẽ cô ta còn có thể ăn tôi?"
"...” Khóe môi Mộc Tịch rút rút, "Thi Thi, tôi rất cảm ơn cô giúp tôi, nhưng, tôi rất sợ hãi, Nhan Băng Thanh sẽ trả thù trên đầu cô! Dù sao, chưa có ai dám có thái độ như vậy với cô ta!"