Sắc mặt Vân Thi Thi lạnh lẽo, cầm hộp điều khiển ti vi tắt TV đi.
Làm cho người ta phiền lòng, quên đi! Chí ít nhắm mắt làm ngơ.
Cô đi tới nhà bếp, vừa mới đi vào, thì thấy lửa trong bếp lò đang làm nóng nồi, Hữu Hữu cầm dao phay, leng keng leng keng một hồi ánh đao bóng kiếm, nhanh nhẹn cắt hành bâm tỏi, rồi bỏ cả hai vào trong nồi, tay thành thục cầm cái thìa đảo qua đảo lại.
Quả thực làm cho Vân Thi Thi ngẩn người.
Mỗi lần nhìn thấy kỹ thuật xắt rau tuyệt diệu của Hữu Hữu, đều giật mình không nhỏ.
Chỉ chốc lát sau, hương vị nhẹ nhàng bay ra.
Vân Thi Thi say sưa ngửi một cái, lông mày nhíu chặt trên mặt dãn ra mấy phần.
Nhà có bảo vật đáng yêu như thế này là đủ rồi.
May mắn lớn nhất của cô, chính là sinh ra đôi bảo bối Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần, đặc biệt là Hữu Hữu, một tiểu ấm thần, bất luận cô ở bên ngoài vì chuyện gì mà buồn bực mất tập trung, về đến nhà, nhìn thấy má lúm đồng tiền long lanh của Hữu Hữu, những buồn bực kia rất nhanh liền tan thành mây khói.
Tiểu ấm thần này của cô, dường như nắm giữ ma pháp thần kỳ gì đó, luôn có bản lĩnh, làm cho tâm tình tiêu cực của cô tản đi.
Thật tốt.
Nói chung, chính là cái được gọi là hạnh phúc.
Vân Thi Thi không biết những đứa trẻ ở tuổi này như thế nào, nhưng trong lòng cũng cảm thấy, Hữu Hữu mới bảy tuổi, như vậy, có thể trưởng thành quá sớm hay không.
A.
Vân Thi Thi lâm vào trầm tư.
Có phải, người làm mẹ như cô làm có chút không đúng.
Cô trầm tư, Vân Thiên Hữu đã xào xong một bàn thức ăn, vừa quay đầu lại, thấy cô đứng ở cửa, thần sắc kỳ lạ, đôi mày thanh tú không khỏi hơi nhíu.
"Mẹ, làm sao vậy?"
Vân Thi Thi bỗng nhiên lấy lại tinh thần: "A, không có gì, làm phiền đến con sao?"
Khóe môi Vân Thiên Hữu giật giật: "Không có, chỉ là mùi vị khói dầu trong nhà bếp khá nặng, mẹ vẫn nên đi ra ngoài đi, nếu không sẽ bị hun thành hoàng kiểm bà*.”
*Hoàng kiểm bà: mặt vàng/ thiếu nữ luống tuổi có chồng, gương mặt tiều tụy vàng vọt.
"...” Vân Thi Thi bị cậu chọc cười: "Cái gì là hoàng kiểm bà? Khói dầu đều bám trên mặt trên người, con không sợ mình bị hun à?"
Vân Thiên Hữu ưu nhã cười, không nói, trong
ánh mắt phảng phất đang nói: Ai bảo con xui xẻo, có một người mẹ không giỏi việc nhà.
Vân Thi Thi bị ánh mắt của cậu đả kích: "Này này này! Mẹ kháng nghị, ánh mắt của con rõ ràng là đang chê bai mẹ!"
"Nhưng mà Hữu Hữu không có ghét bỏ mẹ điểm này!"
Vân Thiên Hữu nói, lại cầm lấy rau bên cạnh, vừa chăm chú xả nước rửa sạch, vừa nói: "Không phải Hữu Hữu đã nói! Mẹ phụ trách xinh đẹp như hoa, Hữu Hữu phụ trách nuôi gia đình.”
Vân Thi Thi nghe vậy, chẳng biết vì sao, rõ ràng là đứa nhỏ là một câu nói vui, nhưng cô mơ hồ cảm thấy... Rất hổ thẹn với Hữu Hữu.
Thế là, đi tới phía sau Hữu Hữu, ôm lấy cơ thể mềm mại của cậu: "Hữu Hữu, kỳ thực mẹ cũng cảm thấy, mình làm không đủ phân lượng.”
Hữu Hữu run lên, lập tức phản bác: "Ai nói! Có người nói mẹ xấu sao?"
Nhất định là Mộ Nhã Triết!
Nhất định là người đàn ông này ở trước mặt mẹ lên án mẹ không chịu trách nhiệm rồi!
Giờ khắc này, ở một nơi xa tại văn phòng tổng giám đốc Mộ, người đàn ông nào đó ưu nhã hắt hơi một cái, nằm cũng trúng đạn.
Vân Thi Thi lắc đầu nói: "Hữu Hữu, sau này con không cần làm cơm, để mẹ làm.”
"Không được.”
Hữu Hữu một mực bác bỏ.
"Hả? Tại sao?" Đầu óc Vân Thi Thi mơ hồ: "Thực ra mẹ làm cơm ăn cũng rất ngon! Chỉ là trình độ của mẹ sẽ có lúc sai lầm, chỉ một chút thôi!"
Cô nghiêm túc biện hộ cho chính mình.
Hữu Hữu lại nói: "Nhưng mà Hữu Hữu cảm thấy, có thể làm cơm cho mẹ ăn, là chuyện Hữu Hữu thấy rất hạnh phúc.”
"... Hả?"
Vân Thi Thi kinh sợ.
"Cho nên, mẹ không được cướp đoạt chút hạnh phúc nho nhỏ đó của Hữu Hữu.”