Mẹ ——
Bầu không khí nhất thời đọng lại.
Mọi người không khỏi ngẩn người.
Tiểu Dịch Thần ý thức được chính mình trong lúc lơ đãng gọi ra tiếng, thẹn thùng mím mím môi, lông mày vô tội nhíu chặt.
Vân Thiên Hữu kinh ngạc nhìn Tiểu Dịch Thần, nhất thời cũng có chút sững sờ.
Tiếng gọi này, không thể nghi ngờ là một mũi tên xuyên tim, lập tức khiến cho Vân Thi Thi mất đi năng lực chống cự.
Không thể nghi ngờ, cô là một người mẹ.
Con trai của mình ở trước mặt yếu ớt gọi cô một tiếng, mặc dù trái tim của cô kiên cường như bàn thạch, cũng sẽ bại trận!
Vân Thi Thi khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: "Được, mẹ đây!"
Ngay sau đó, cô liền đứng dậy, đi tới, ngồi xuống cạnh Tiểu Dịch Thần!
Hữu Hữu chỉ có thể tha thiết chờ mong nhìn Vân Thi Thi cầm lấy cái thìa, kiên nhẫn đút Tiểu Dịch Thần ăn.
Tiểu Dịch Thần vừa nếm thử một miếng, hoàn toàn kinh ngạc mở to hai mắt, hiển nhiên bị món ăn ngon làm kinh diễm, thở dài nói: "Oa! Ăn thật ngon!"
Vân Thi Thi có chút đắc ý nói: "Bữa ăn tối hôm nay đều do Hữu Hữu làm đấy!"
Cô vừa dứt lời, Mộ Nhã Triết ngồi bên cạnh vừa mới nếm thử một miếng gà quay gạo nếp, sắc mặt ngưng trệ lần nữa.
Mấy món ăn này, đều được Vân Thiên Hữu làm ra?
Quả thực có chút khó tin.
Bất luận là bề ngoài tinh xảo, hay thuần túy là khẩu vị mà nói, tuyệt đối có thể so sánh với trình độ bếp trưởng đẳng cấp.
Thậm chí, chỉ có hơn chứ không kém.
Điều này cũng chẳng trách, lúc trước Vân Thi Thi khoe khoang với anh, trù nghệ của Vân Thiên Hữu là cao nhất, bây giờ xem ra, thổi phồng cũng không quá đáng.
Xác thực là tay nghề rất tuyệt.
Nhưng mà...
Mộ Nhã Triết ngước mắt lên nhìn, ánh mắt có chút hoài nghi nhìn về phía cánh tay nho nhỏ đang cầm đũa của Vân Thiên Hữu, trắng trẻo mũm mĩm, đầy thịt.
Khó có thể tưởng tượng, cánh tay này lại sáng lập kỳ tích như thế.
Cậu nhóc làm sao mà luyện thành trù nghệ như vậy?
Cậu mới bảy tuổi, có thể cầm được dao phay sao?
Người phía sau nhẹ nhàng nhìn anh, khinh thường hừ lạnh, giống như đang nói: Ngày hôm nay xem như tiện nghi cho các người.
Ngoại trừ Vân Thi Thi, Vân Thiên Hữu chưa bao giờ xuống bếp làm thức ăn cho bất luận người nào.
Nếu như Vân Thi Thi không có ở nhà, mặc dù là
Vân Nghiệp Trình, cậu cũng sẽ không tự mình xuống bếp.
Tiểu Dịch Thần vẫn đang chìm đắm bên trong thức ăn ngon, không thể tự kiềm chế.
Hạnh phúc!
Hạnh phúc đến sắp chảy nước mắt rồi!
Nếu so món ăn do Vân Thiên Hữu làm với những món ăn hàng ngày ở Mộ trạch, từ lâu đã làm cho cậu cảm thấy khô khan vô vị.
Nhưng mà món ăn do Vân Thiên Hữu làm lại không giống vậy.
Thay đổi khuôn mẫu.
Chưa bao giờ làm từng bước.
Bởi vậy, hễ cậu xuống bếp, ngày qua ngày, năm này qua năm khác, làm thế nào cũng sẽ không chán ngấy.
Tiểu Dịch Thần cảm nhận xong, hình như, đứa em trai này làm cơm rất hợp khẩu vị của cậu.
Thích loại khẩu vị này, nhưng về Mộ trạch, chỉ sợ ăn cái gì cũng tẻ nhạt vô vị?
Đối với sở thích ăn uống của Tiểu Dịch Thần, Vân Thi Thi hơi kinh ngạc, khẩu vị của cậu nhóc không tệ nha!
Đã ăn xong hai bát cơm.
Nhất thời hài lòng.
Từ đầu đến cuối bỏ quên người bên cạnh, một hạt gạo đều không có đút cho Vân Thiên Hữu.
Hữu Hữu cảm thấy có chút đau khổ, mình thật sự giống như bị thất sủng.
Mẹ chỉ lo cho Tiểu Dịch Thần, không quan tâm tới mình.
Cậu cố ý không ăn một miếng cơm, hi vọng mẹ có thể nhận ra được cậu rầu rĩ không vui, đến dỗ dành cậu.
Nhưng ánh mắt mong chờ của cậu nhìn mẹ lâu như vậy, mẹ như là không thấy, hung hăng dụ dỗ Tiểu Dịch Thần chơi đùa.
Trong hốc mắt Vân Thiên Hữu chứa đầy oan ức và nước mắt buồn bã, tùy ý có thể tràn ra.
Hai cha con nhà này, quả thực quá đáng ghét. Chiếm lấy mẹ, nhất định là cố ý!
Thật sự rất ghét bọn họ!