Ba người đều im lặng, hờ hững với Nhan Băng Thanh.
"Đi ra ngoài!"
Nhan Băng Thanh hơi nâng cao, lại hạ lệnh đuổi người, Vân Thi Thi vẫn không có động tĩnh gì.
Cô ta khó thở, đi tới trước mặt Vân Thi Thi đưa tay gạt tất cả đồ trang điểm xuống đất.
Phấn nền, bóng mắt, phân tán rơi xuống đất, một đống hỗn độn.
Đinh Ninh ngẩn ra, có chút không hiểu được ngẩng đầu nhìn cô ta.
Tất cả những đồ đó đều là của cô ấy, cô ấy nhìn ra được, Nhan Băng Thanh chán ghét Vân Thi Thi, nhưng có cần liên lụy người vô tội không?
Nhưng mặc dù đầy bụng bực tức, Đinh Ninh cũng giận mà không dám nói
Bởi vì, cô ta là Nhan Băng Thanh.
Thế lực phía sau, là Dương Thọ Trình ông chủ Âu Hoàng, hậu trường rất lớn, ai dám đắc tội.
Cũng chỉ có Vân Thi Thi, nghé con không sợ hổ thôi
Vân Thi Thi nhàn nhạt nâng mắt lên, liếc xéo cô ta một cái, ánh mắt giống như đang chất vấn hành động ngây thơ của cô ta: “Sao hả?"
"Tôi đang nói chuyện với cô, cô không để ý tới là có ý gì, cô muốn đùa giỡn tôi sao!" Nhan Băng Thanh cuồng loạn chất vấn, ánh mắt lạnh như băng ác độc nhìn cô, sắc lạnh giống như rắn hổ mang.
"À, tôi không nghe thấy.”
Vân Thi Thi điềm nhiêm giải thích một câu qua loa.
Nhan Băng Thanh tức giận: "Cô rõ ràng nghe được!"
"Mà tôi cũng không có nghe cô đang nói tiếng người?" Trên mặt Vân Thi Thi không sợ hãi gợn sóng, trên mặt trầm tĩnh.
Cô lời ít mà ý nhiều nói một câu, vô cùng trào phúng châm chọc, phía sau Đinh Ninh và Mộc Tịch đều giật mình không nhỏ.
Vân Thi Thi, mặc dù ói chuyện rất bình tĩnh, nhưng trong lời nói đều bao hàm kiêu ngạo không ai sánh bằng.
Sao cô dám nói chuyện với Nhan Băng Thanh như vậy?
Chẳng lẽ cô không sợ đắc tội Nhan Băng Thanh sao?
Hay cô thật sự nghé con mới đẻ không sợ hổ, cô cũng không biết Nhan Băng Thanh có bối cảnh thế nào sao?
Trong lòng Mộc Tịch cuồng nhảy lên.
Quả nhiên.
Nhan Băng Thanh bị câu nói của cô châm chọc tức giận đến sắc mặt đỏ lên, mặc dù
trên mặt tràn đầy son phấn rất dày, cũng không che dấu được sắc đỏ trên mặt cô ta.
Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn cô, tức giận nói: "Vân Thi Thi, cô có ý gì! Cái gì nói tôi không nói tiếng người? Cô nói rõ ràng cho tôi.”
"Những lời này rất khó hiểu sao? Miệng chó không thể mọc ngà voi, nghe qua sao?"
Đột nhiên khóe môi Vân Thi Thi cong lên, như cười lạnh, giọng mỉa mai: "Quả nhiên, không văn hóa.”
"Cô - - "
Nhan Băng Thanh khó thở, tức giận có xúc động muốn bước lên tán co cô một bạt tai, lạnh lùng cười, lộ ra hàm răng trắng: "Vân Thi Thi, không nghĩ tới, cô nhanh mồm nhanh miệng như vậy? Tôi người lớn rộng lượng, không so đo với cô! Bây giờ, tôi lệnh cho cô cút khỏi đây.”
"Cút đi?" Vân Thi Thi vô tội lại hiếu kỳ nói, "Cút đi đâu?"
"Phòng tranh điểm này là của tôi, cô cút ra ngoài cho tôi, không được bước vào, tôi nhìn cô thì chướng mắt!" Nhan Băng Thanh nói lại một lần nữa.
"Dựa vào cái gì?"
Vân Thi Thi có chút buồn cười, Nhan Băng Thanh này, tu dưỡng đều bị chó ăn sao.
Nhan Băng Thanh âm độc gằn từng tiếng: "Dựa vào tôi là Nhan —— Băng —— Thanh!"
"Hôm qua nghe nói cô phát sốt, tôi thấy bệnh đã đỡ nhưng đàu óc có phải bị đốt nóng đến hồ đồ rồi không hả? Có phải cô nghĩ sai gì rồi không?”
Vân Thi Thi cười mỉm nói qua, lập tức chuyển qua mắt, rốt cục nhìn thẳng vào cô ta: "Phòng trang điểm là xài chung, chẳng lẽ cô muốn độc chiếm hay sao?"
Nhan Băng Thanh cũng cười lạnh: "Tôi quản cô dùng chung hay dùng riêng. Dù sao, phòng trang điểm này thuộc về tôi, mời cô cút đi!"