Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Thủng Màng Nhĩ (5)


trước sau

Tội nghiệp, rất đáng thương!

Cho dù Mộ Nhã Triết không ra tay, anh ta cũng sẽ làm như vậy!

Nhan Băng Thanh trông thấy vẻ mặt lạnh lùng của Cố Tinh Trạch, trong lòng tuyệt vọng.

Trước mắt đen trắng lẫn lộn.

Phải chết sao?

Người đàn ông này, thật sự muốn bóp chết cô ta sao?!

Ngay lúc Nhan Băng Thanh cho rằng chính mình thật sự bị bóp chết...

"Xe cứu thương đến rồi!"

Không biết là người nào hét lên một tiếng, ngoài cửa còi xe cứu thương ầm ĩ, chỉ một lúc sau liền có bác sĩ và nhân viên chăm sóc nâng cáng chạy tới.

Cao ốc Hoàn Vũ nằm ở nơi tấc đất tấc vàng giữa trung tâm thành phố, bệnh viện chỉ cách một con phố, lúc này lại không phải giờ cao điểm, xe cứu thương tới rất nhanh.

"Người bị thương ở đâu?!"

Nhân viên cứu hộ vội vàng hô.

Mộ Nhã Triết quăng cô ta dưới đất, lạnh lùng nói: "Nhan Băng Thanh, cô đáng chết!"

Nói xong, liền ôm lấy Vân Thi Thi, đặt lên cáng.

Nhân viên cứu hộ hỏi nguyên nhân, làm chút kiểm tra đơn giản, mở mí mắt Vân Thi Thi, nhìn một lúc.

Lâm Phượng Thiên lập tức tiến lên hỏi: "Sao rồi?"

"Nghi ngờ là xuất huyết kết mạc, cụ thể thế nào thì phải đến bệnh viện làm kiểm tra lại mới biết được.”

Nhân viên cứu hộ lời ít ý nhiều báo cáo kết quả.

Lâm Phượng Thiên cũng muốn lên xe cứu thương, đi đến bệnh viện nhìn xem rốt cuộc là tình huống gì.

Mộ Nhã Triết lạnh lùng liếc xéo Lâm Phượng Thiên, mấp máy môi, anh ta thức thời lui về phía sau một bước.

Mộc Tịch vốn cũng muốn lên xe cứu thương đi theo tới bệnh viện nhìn Vân Thi Thi, nhưng mà trông thấy hơi thở trên người Mộ Nhã Triết khiến người khác sợ hãi vô cùng, lại không dám tiến lên.

"Lâm Phượng Thiên, chuẩn bị cho tốt băng ghi hình hôm nay.”

Mộ Nhã Triết nói xong, lại lạnh lùng nói với Mẫn Vũ: "Nói với Hội đồng quản trị, cuộc họp hôm nay hoãn lại.”

"Vâng, ông chủ.”

"Còn nữa, tôi đi xem cô ấy! Chờ tôi về xử lý!"

"Vâng!"

Mộ Nhã Triết lên xe, theo xe cứu thương rời đi.

Mẫn Vũ lập tức gọi điện thoại, chỉ một lúc sau, liền có mấy người đàn ông mặc tây trang đen vội vàng đi tới, mang Nhan Băng Thanh rời đi.

Dương Mị đứng tại chỗ, ngoài mặt duy trì bình tĩnh, trong lòng lại bất bình.

Không thể nghi ngờ, cô ta không phải chưa từng trải qua sự uy hiếp của Nhan Băng Thanh.

Ở trong đoàn phim, Nhan Băng
Thanh có ảnh hưởng rất lớn.

Cô ta và Nhan Băng Thanh không phải là lần đầu tiên hợp tác, đã hợp tác qua mấy tác phẩm, vẫn luôn bị ép phải thần phục Nhan Băng Thanh.

Có người lặng lẽ hỏi cô ta: "Dương Mị, không phải cô không thích Vân Thi Thi sao? Hôm nay sao lại giúp cô ấy?"

"Tôi không giúp cô ta.” Dương Mị nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ đang giúp bản thân.”

Người nọ khó hiểu, nhưng không hỏi nhiều.

Dương Mị lại cười nói: "Hơn nữa, mặc dù không thích cô ta nhưng tôi cũng không nói là tôi ghét cô ta, không phải sao? Hôm nay Nhan Băng Thanh có bao nhiêu quá phận, mấy người cũng đều thấy rồi. Chẳng lẽ lúc này rồi mà chúng ta vẫn phải im lặng sao?"

Cô ta thực sự không thích Vân Thi Thi.

Tiệc rượu ở Hoàn Vũ, sự nổi bật của cô ta đều bị người mới đoạt hết.

Cô ta nhạy cảm, trong lòng đã sớm mơ hồ đoán được, Vân Thi Thi rất có bối cảnh.

Cô ta không giống với Nhan Băng Thanh, Nhan BăngThanh có thể đi tới hôm nay là vì có chỗ chống lưng.

Dương Mị tuy rằng cũng có kim chủ nâng đỡ, nhưng hầu hết vẫn là dựa vào sự cố gắng và chăm chỉ của bản thân.

Làng giải trí là một cái chảo nhuộm lớn, nói thế tuyệt không sai, trước khi cô ta tiến vào làng giải trí vốn là người tính tình hào sảng, đi thẳng về thẳng, vào làng giải trí rồi, tính cách như vậy đã đắc tội không ít người.

Cô ta cũng bị ép phải học cách đấu đá lẫn nhau, dần dần tính cách bị mài thành khéo đưa đẩy, sành đời.

Nhưng Vân Thi Thi trước giờ đều chưa từng vì cái gì mà thay đổi, tính cách đó chính là thứ mà cô ta luôn khát vọng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện