"Tôi cho rằng tôi không thể mang thai không thể sinh con, cho nên... không có phòng ngừa!" Mộ Uyển Nhu cắn chặt môi.
"Không có cái gọi là bẩm sinh đã không thể mang thai.” Mộ Liên Tước cười lạnh: "Đó chẳng qua chỉ là một cái bẫy của Mộ Nhã Triết.”
Mộ Uyển Nhu nghe vậy thì trên mặt có biểu cảm như vừa bị sét đánh, cả người cứng đờ, đầu lông mày giật giật: "Ông nói...”
"Sáu năm trước, báo cáo kiểm tra kết luận cô vô sinh là do Mộ Nhã Triết giả tạo. Cô chắc chắn là không biết chuyện này!"
Giống như một tia sét vừa giáng xuống.
Mộ Uyển Nhu trân trối nhìn ông ta, trong mắt hoàn toàn là vẻ không tin được.
"Không thể nào...”
"Cô chỉ là một con cờ của nó mà thôi. Vô sinh gì chứ, tất cả đều là giả.”
...
"Thật đáng thương, cô đối với nó có bao nhiêu tình cảm, lại bị nó đùa giỡn từ đầu tới cuối, Mộ Uyển Nhu, cô thật là đáng thương.”
Mộ Uyển Nhu xiết chặt nắm đấm.
Mỗi một câu của Mộ Liên Tước đều không ngừng phá hủy phòng tuyến trong lòng cô ta.
Cô ta thở sâu, nhắm chặt hai mắt, lại mở ra lần nữa, trong mắt là vẻ lạnh lùng vô biên.
"Chú tư, xem ra trong mắt chú, đứa cháu như tôi vẫn có giá trị lợi dụng.”
"Không sai.”
"Bởi vì Mộ Thịnh cưng chiều tôi sao?"
"Phải.” Mộ Liên Tước chậm rãi đứng dậy: "Ông già này, mặc dù thân thể ngày càng sa sút nhưng quyền hành của nhà họ Mộ vẫn còn nằm trong tay ông ta. Nhìn khắp nhà họ Mộ cũng chỉ có một mình cô có thể gần gũi với ông ta!"
"Nếu như tôi giúp ông, tôi được lợi gì sao?"
Mộ Liên Tước nói: "Tôi sẽ cho cô vinh hoa phú quý cả đời.”
"Không đủ!" Mộ Uyển Nhu bỗng dưng cười lạnh: "Trước khi tôi giúp ông, tôi muốn ông thay tôi tiêu diệt hai người.”
"A?"
"Vân Thi Thi, Vân Thiên Hữu!" Mộ Uyên Nhu oán hận cắn chặt răng, gằn từng tiếng.
...
Phòng chăm sóc đặc biệt hạng nhất.
Vân Thi Thi chậm rãi mở mắt ra, vừa mở mắt, bên mắt trái liền nhói lên một cái, trước mắt đều là màu đỏ.
Trong lòng cô kinh ngạc một hồi, nhắm chặt hai mắt, chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, hé mắt quét một vòng khắp phòng bệnh,
không ngờ lại phát hiện ra Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh giường bệnh đang nắm chặt tay cô, nằm úp sấp lên giường giống như đang ngủ.
Mà Mộ Nhã Triết lại nằm úp sấp ở bên kia giường, bàn tay to ấm áp bao phủ lấy tay cô, mi mắt thả lỏng, giống như cũng đang ngủ.
Mái tóc đen nhánh che phủ mí mắt, mấy sợi tóc buông xuống ngay trên mi tâm của anh, làm nổi bật gương mặt trắng nõn như tuyết.
Hai cha con mỗi người một bên, mỗi người cầm một bàn tay của cô, hơi ấm từ trong lòng bàn tay truyền đến tim cô, dường như xua tan hơi lạnh trong phòng bệnh.
Đầu Vân Thi Thi vốn đang đau đến muốn nứt ra, nhưng vừa mở mắt nhìn thấy hai người nằm úp sấp hai bên giường bệnh thế này, cơn đau cũng giảm đi một chút.
Khóe môi không kìm được mà cong lên ấm áp.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Vân Thi Thi hơi ngẩn người, nhìn thấy Hữu Hữu xách hai cái bình nước nóng đi vào, trong miệng vẫn còn ngậm một túi đầy bánh mì và đồ ăn sáng.
Nâng mắt lên, nhìn thấy Vân Thi Thi ngồi trên giường, Hữu Hữu nhướng mày, vui mừng mở to hai mắt nhìn cô, đặt mấy thứ trên tay xuống, vừa muốn mở miệng nói chuyện lại thấy Vân Thi Thi đưa tay lên miệng ra hiệu đừng lên tiếng: "Suỵt.”
Vân Thiên Hữu thấy vẻ mặt cô cẩn thận, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng, rón ra rón rén đi đến bên cạnh giường, nhẹ giọng nói: "Mẹ, mẹ tỉnh rồi!"
"Ừ!"
"Mẹ tỉnh lúc nào thế?" Cậu vừa mới đi ra ngoài lấy nước ấm, lại đi xuống cửa hàng tiện lợi bên dưới mua bánh mì và bữa sáng.