Lần này, đến phiên Mộ Nhã Triết và Vân Thiên Hữu trợn tròn mắt.
Cha con hai người trừng mắt về phía Vân Thi Thi, một người biểu cảm không vui, một người ủy khuất: "Có cái gì buồn cười sao!"
"Thấy hai người như vậy, thật sự rất đáng yêu.” Vân Thi Thi nói thẳng.
Trên mặt Vân Thiên Hữu ủy khuất, một lời khó nói hết, chỉ giơ hai tay về phía Vân Thi Thi giọng nói nghẹn ngào: "Mẹ, ôm Hữu Hữu đi! Cha không dịu dàng, hù ngã Hữu Hữu!"
Giọng nói ngọt ngào ngây thơ, mang theo tiếng khóc nức nở, rõ ràng đang lên án hành động"Thô bạo" của Mộ Nhã Triết với Vân Thi Thi.
Mộ Nhã Triết môi mỏng mím chặt, tên nhóc này, tu luyện đến cảnh giới nhất định rồi.
Đối mặt với anh, miêng luôn cứng rắn.
Khi đối mặt Vân Thi Thi, thì dáng vẻ mềm mại sắp chảy ra nước.
Đãi ngộ khác biệt như vậy, thật sự thật không công bằng.
Bánh bao nhỏ này, bất công!
Vân Thi Thi đau lòng: "Đến, mẹ ôm, đừng khóc nữa!"
Hữu Hữu thấy cô triệu hồi, lập tức đẩy ra Mộ Nhã Triết, bay vào trong lòng cô, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn ở ngực Vân Thi Thi, thỏa mãn cọ a cọ.
Mộ Nhã Triết vừa thấy tên nhóc này vô cùng thân thiết vùi khuôn mặt nhỏ nhắn ở ngực Vân Thi Thi, sắc mặt không khỏi có chút xanh mét.
Tên nhóc này, làm nũng cũng biết chọn chỗ quá ha!
Vân Thi Thi không chú ý tới sắc mặt Mộ Nhã Triết có chút không vui, cúi đầu hôn mi tâm của cậu, ôn nhu nói: "Hữu Hữu nín khóc, được không?"
"Được! Hữu Hữu nghe mẹ!" Hữu Hữu lập tức nín khóc mỉm cười.
"Ngoan.”
Vân Thi Thi nói hai ba câu, liền dỗ tên nhóc đó "Khanh khách" cười không ngừng.
Mộ Nhã Triết thấy một màn này, khóe môi hung hăng rút rút, nhưng chút tính tình cũng không có
Chính là, không biết vì sao, thấy má lúm đồng tiền của hai mẹ con, ngực của anh hoàn toàn cảm thấy mềm mại, yêu thương.
Tiểu Dịch Thần nhẹ nhàng ôm anh, Mộ Nhã Triết cúi đầu, lại nghe Tiểu Dịch Thần có chút thẹn thùng hỏi: "Cha, cha có thích em
trai không?"
Mộ Nhã Triết nghe vậy, theo bản năng về phía Vân Thiên Hữu, ngay sau đó cúi đầu, đôi mắt hiện lên ôn nhu: "Ừ, thích.”
"Con cũng thích mẹ.”
Tiểu Dịch Thần nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một chút khẩn trương cùng thử: "Này... Cha, chúng ta có thể hay không, luôn luôn như vậy nha?"
Mộ Nhã Triết nhíu mày, "Ừ" một tiếng, hiển nhiên là có chút hiểu ý của cậu ấy.
Tiểu Dịch Thần có chút ngại ngùng xấu hổ, cúi đầu xoắn ngón tay nhot, giọng nói rầu rĩ, lại lộ ra vô cùng mong đợi: "Cha, con thích như vậy... ưm... Bốn người ở cùng nhau, thật vui vẻ... Chúng ta có thể hay không, cứ mãi luôn như vậy nha?"
"...”
"Chúng ta luôn luôn như vậy được không? Cha, mẹ, em trai, chúng ta ở cùng một nhà, đều ở cùng nhau, có thể mỗi ngày vui vẻ như vậy rồi.” Cậu thấy Mộ Nhã Triết cũng không tỏ thái độ, còn nghĩ lầm anhh không muốn
Lập tức ôm cánh tay của anh, ngẩng đầu, trong giọng nói cầu xin.
Năng lực biểu đạt ngôn ngữ của cậu ấy, không kịp Vân Thiên Hữu, nhưng Mộ Nhã Triết vẫn từ trong miệng cậu ấy nghe hiểu ý nghĩa.
Tiểu Dịch Thần muốn một nhà bốn người, vĩnh viễn ở cùng nhau.
"Được hay không? Tiểu Dịch Thần rất thích mẹ, cũng thật thích em trai, cha cũng thích mẹ, thích em trai như vậy, chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau? Vĩnh viễn không chia lìa, được không?"
"Được!" Mộ Nhã Triết gật đầu.
Vừa dứt lời, Tiểu Dịch Thần kinh hỉ nhảy lên ba thước cao: "Vạn tuế! Cha vạn tuế!"