Trong phòng nhất thời yên tĩnh, hai người im lặng đối diện nhau, hồi lâu, Mạc Ngạn không có cách nào nói: "Coi như tôi cầu cô, không cần vì chuyện này, khiến cho những việc trước kia chúng ta làm trở thành dã tràng xe cát.”
Nhan Băng Thanh hít sâu một hơi, khẽ nói: "Được, anh muốn tôi xin lỗi, bây giờ tôi sẽ đi xin lỗi.”
"Như vậy mới phải.”
Khi Mạc Ngạn cùng Nhan Băng Thanh đến cửa phòng bệnh, thấy một hàng bảo tiêu đứng ở cửa, trong lòng Nhan Băng Thanh vẫn có chút bồn chồn.
"Vào đi.”
Mạc Ngạn vỗ vỗ bờ vai của cô ta.
Nhan Băng Thanh mím mím môi, tiến lên gõ cửa.
"Ai vậy? Trực tiếp vào đi.” Bên trong truyền đến âm thanh của Vân Thi Thi.
Nhan Băng Thanh đẩy cửa ra, đập vào mắt, là hình ảnh Mộ Nhã Triết ngồi ở đầu giường, còn Vân Thi Thi thì lại thích ý làm ổ trong ngực anh, dùng điện thoại di động lướt blog.
Trời nóng nực, Mộ Nhã Triết đặc biệt cho người mua dưa hấu ướp đá, cắt miếng, tay trái cầm khay đựng trái cây, tay phải cầm cái nĩa, cẩn thận đút từng miếng vào trong miệng cô.
Dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí một, trong lúc vung tay nhấc chân, đều vô cùng yêu thương, việc to việc nhỏ, đều phục vụ tốt.
Nghiễm nhiên, là dáng vẻ của một thê nô.
Còn Vân Thi Thi, thì vẫn nằm trong lồng ngực của anh, lướt blog, thỉnh thoảng lại mở cái miệng nhỏ, đón nhận dưa hấu anh đưa tới, cực kỳ thích ý.
Nhan Băng Thanh trông thấy bức tranh này, nhất thời sững sờ ở tại chỗ.
Dù là Mạc Ngạn đứng ở phía sau, cũng vô cùng khoa trương mở to hai mắt, không thể nào tin tưởng đôi mắt của chính mình.
Mộ Nhã Triết sát phạt rét lạnh, sấm rền gió cuốn trong lời đồn, giờ khắc này, lại đặt sự cao quý xuống, đi phục vụ một người.
...
Có chút, không thể tin được anh ta lại có thể nhìn thấy tất cả.
Trong ấn tượng, hình tượng người đàn ông này vẫn luôn là người chỉ tay năm ngón, giống như hoàng thái tử của đế quốc, cao quý, kiêu căng.
Nhưng bây giờ, người đàn ông luôn hô mưa gọi gió ở giới thương nhân, lại cưng chiều đi phục vụ một người phụ nữ, mặc cho cô làm xằng làm bậy ở trong ngực mình, đôi tay đùa bỡn qua bao nhiêu gió tanh mưa máu, giờ đây, không ngờ đang cẩn
thận lột vỏ quýt trong khay đựng trái cây, lột phần thịt quả, từng miếng đút vào miệng cô.
Là cùng một người sao?
...
Mạc Ngạn có chút hoài nghi người đàn ông trước mắt, có phải vẫn chính là Mộ Nhã Triết.
Vân Thi Thi trông thấy người tới là Nhan Băng Thanh, ý cười trên mặt trong nháy mắt rút đi, cô chậm rãi từ trong lòng Mộ Nhã Triết ngồi dậy, có chút cảnh giác nhìn chằm chằm cô ta.
Mộ Nhã Triết thấy cô ngồi dậy, cũng ngước mắt lên, thấy Nhan Băng Thanh và Mạc Ngạn đứng ngây người ở cửa, vì bọn họ đến làm phiền không đúng lúc, có chút không vui, nhíu mày.
"Cô tới làm gì?" Vân Thi Thi cảnh giác nhìn Nhan Băng Thanh, có chút hoài nghi hỏi.
"Tôi...”
Nhan Băng Thanh há miệng, muốn nói lại thôi.
Mạc Ngạn ở bên cạnh hắng giọng một cái, lập tức nói rõ ý đồ đến đây, anh ta mở lời, không ngoài việc bày tỏ thái độ, đại diện cho Nhan Băng Thanh làm mở đầu, chẳng qua khi giải thích thì dùng thêm chút dối trá mà quang minh chính đại.
Còn Vân Thi Thi, từ đầu đến cuối, nhẹ như mây gió ngồi trên giường bệnh, hai chân tao nhã vắt chéo nhau, tư thái không khiêm tốn không cúi đầu làm cho trong lòng Nhan Băng Thanh cảm thấy căm ghét.
Loại cảm giác kém người một bậc này, khiến cho người ta buồn nôn!
Vốn dĩ lần này cô ta đến đây, là vì nghe theo sắp xếp của Mạc Ngạn, dù sao thì cô ta cũng rất sợ sệt quyết tâm của Hoàn Vũ, thật sự sẽ hy sinh cô ta.
Mộ Nhã Triết muốn hạ bệ một người, sẽ nói chuyện với cao tầng, cuộc đời cô ta xem như kết thúc!
Nhưng mà bây giờ lại thấy, vẻ mặt lạnh lùng của Vân Thi Thi bày ra trước mắt, trong lòng càng thêm khó chịu.
Cảm giác nhục nhã khắc sâu vào, vây quanh cô ta.