Mộ Uyển Nhu trong lòng hoảng sợ, lại không nghĩ rằng đến nơi này lại cùng cô gặp nhau!
Mười mấy năm không gặp, cô gái yếu đuối trong trí nhớ nay đã trổ mã xinh đẹp động lòng người, thanh thuần lại càng thêm thoát tục. Năm tháng yên tĩnh, dường như không lưu bất cứ dấu vết gì trên người cô.
Cho dù là không trang điểm, nhưng vẫn đẹp mê người, nhìn vẫn trẻ như học sinh cao trung vậy.
Vân Thi Thi cũng nhìn thấy cô ta, phút chốc trong đầu có chút ngờ ngợ, dù sao vẫn luôn cảm thấy gương mặt cô gái này có chút quen thuộc hình như đã thấy qua ở đâu đó.
Nhưng mà lại không nhớ rõ ràng, rốt cuộc đã gặp ở chỗ nào, chỉ cảm thấy... Cực kì quen mặt.
Mộ Uyển Nhu nhìn cô chăm chú đến rợn cả tóc gáy, cô lén lút cắn răng, Bắc Kinh lúc này thật nhỏ bé, làm sao người cô không muốn gặp nhất, vẫn cứ xuất hiện trước mặt cô.
Từ khi biết Mộ Nhã Triết đang điều tra thân phận của cô, mấy ngày liên tiếp cô đẫ suy nghĩ làm sao đem cái gai trong mắt này nhổ ra sạch sẽ, hôm nay lại tình cờ gặp được.
Đôi môi đỏ mọng của cô mím lại, nhìn về Vân Thi Thi từng bước đến gần nhà ép hỏi: "Cô là ai? Tới nơi này làm gì? Đã báo danh chưa? Nghề gì, thân thế như thế nào? Nhìn cô ăn mặc nghèo hèn thế này, cô có tư cách gì mà bước vào quán Bar sáu sao cao cấp hả?"
"Tôi là... Tôi là trợ lý của nghệ sĩ của công ty Hoàn Vũ..."
"Là nghệ sĩ nào, tên là gì?" Mộ Uyển Nhu không có kiên nhẫn nghe cô nói nhiều như vậy, chỉ muốn đem cô đuổi đi, không xuất hiện ở trước mặt cô ta và Tiểu Dịch Thần!
"Mẹ..." Sau lưng, Mộ Dịch Thần nhàn nhạt kêu một tiếng.
Vân Thi Thi theo bản năng quay đầu lại, chợt nghĩ, đứa bé này không phải đang gọi cô là "Mẹ".
Mộ Uyển Nhu mặt không thay đổi đẩy Vân Thi Thi, đi tới trước mặt Tiểu Dịch Thần, trên mặt không còn lạnh lùng lúc nãy mà hiện lên tình cảm dịu dàng của người mẹ. "Làm sao? Bảo bối?"
Vân Thi Thi nhìn một màn này, bỗng nhiên phản ứng, thân phận người phụ nữ này —— cô ta chính là người phụ nữ sáu năm trước tát cô ở trong biệt thự, là vợ chưa cưới của người đàn ông đó!
Vì không có khả năng sinh con, mới chọn người mang thai hộ, để kéo dài hương khói của dòng họ.
Lúc đó một màn
kia, vẫn như mới trong kí ức của cô.
Vẫn cứ nhớ, người phụ nữ này trên cao nhìn xuống mình, giống như đang nhìn một "con cá" ăn mày thấp hèn.
"Con mệt mỏi, muốn về nhà." Tiểu Dịch Thần lời nói ngắn gọn, tiếc chữ như tiếc vàng.
Mộ Uyển Nhu cười nói: "Được! Mẹ kêu thím Quế đưa con về!"
Thím Quế liền liền vội vàng tiến lên dắt tay Tiểu Dịch Thần định rời đi, cậu bé bỗng nhiên quay đầu lại thật sâu nhìn Vân Thi Thi, môi mỏng mím chặc, rồi liền đi theo thím Quế rời đi.
Trên hành lang chỉ có Mộ Uyển Nhu và Vân Thi Thi ở lại cùng nhau, Vân Thi Thi có lưu luyến không thôi nhìn bóng lưng Tiểu Dịch Thần từ từ đi xa, Mộ Uyển Nhu đột nhiên đứng ở trước người cô, kiêu ngạo nhìn cô.
"Cô Vân, chúng ta lại gặp mặt!"
"...Cô khoẻ." Vân Thi Thi hơi lui về phía sau, trên người cô ta quá sắc bén như đâm vào lòng người, như đâm vào cô nên cần phải cùng cô ta duy trì khoảng cách.
"Mấy năm qua, cô Vân khỏe không?" Môi mỏng của Mộ Uyển Nhu khẽ nhếch, nhưng vẫn cười lạnh lùng.
Lãnh đạm hỏi thăm sức khoẻ, làm cho trong lòng Vân Thi Thi cảm thấy kì quái.
"Cô còn nhớ tôi chứ? Tôi là bà chủ tương lai của nhà họ Mộ, trước đây chúng ta đã gặp qua." Mộ Uyển Nhu vừa nói, từng bước áp sát cô: "Chẳng qua, cô Vân coi nội dung ban đầu của hợp đồng, quên mất không còn chút nào!"
Lạnh lẽo mà đau thương chất vấn, làm người ta sợ run lên.
Trên hợp đồng sau cùng, Vân Thi Thi mãi mãi mất đi quyền nuôi dưỡng đứa bé!
Vân Thi Thi sắc mặt trắng bệch, chậm rãi nói: "Mỗi điều khoản trên hợp đồng, tôi đều nhớ rõ. Bà* Mộ, bà yên tâm, tôi sẽ không xuất hiện ở trong cuộc sống của con trai tôi... Không, là trong cuộc sống của con trai bà."
*Cách gọi “bà” ở đây vừa thể hiện sự tôn trọng đối phương, có chút nhún nhường trước đối phương, chứ không phải là vì tuổi tác.