"Chao ôi, con đừng hỏi nữa." Vân Thi Thi cảm thấy có chút xấu hổ, cái này không thể giải thích rõ ràng được.
Cô không muốn nói, Tiểu Dịch Thần lại càng lúc càng hoang mang, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.
"Vì sao không thể hỏi?"
Hữu Hữu bỗng nhiên đặt dao nĩa xuống, ngón tay búng trán cậu: "Ngu ngốc, cha với mẹ gọi là hôn môi, hôn môi, hiểu không?"
"Hôn môi, a... a... a...! Hiểu rồi!" Tiểu Dịch Thần vỗ trán: "Anh thấy trên TV rồi, là hôn môi, hiểu rồi, hiểu rồi!"
Hữu Hữu dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn cậu, cảm thấy người anh này ngu xuẩn đến không thể trị nổi nữa rồi.
Mộ Nhã Triết cũng ghét bỏ nhìn thoáng qua Tiểu Dịch Thần.
Không có so sánh thì không có vấn đề gì.
So sánh với Hữu Hữu, chỉ số thông minh của Tiểu Dịch Thần quả thực là thấp không chịu được.
Mọi người đều nói, tứ chi phát triển thì đầu óc đơn giản.
Tiểu Dịch Thần có thể nói là thiên tài quân sự, thậm chí chỉ trong vòng mười giây, cậu nhắm mắt lại cũng có thể chia nhỏ cả sa mạc một cách chính xác, nhưng cũng trong vòng mười giây ấy lại tính không xong một đề số học đơn giản.
Hai đứa con trai, đều là cực phẩm trong cực phẩm.
Nhất là Hữu Hữu, tuổi còn nhỏ nhưng đã lắm mưu mô rồi.
Không chỉ là lắm mưu mô mà còn là người lắm mưu mô nhất trong những người lắm mưu mô.
Ở ngoài mặt thì mỉm cười, nhưng trong lòng lại đang tính kế người khác.
Bản lĩnh kinh doanh cũng không biết rốt cuộc là di truyền từ người nào.
Có câu tục ngữ nói, Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Hữu Hữu rõ ràng là muốn đè cho anh chết trên bờ cát*.
* Trường Giang sóng sau đè sóng trước: thế hệ sau giỏi giang hơn thế hệ trước; đè chết trên bờ cát là ý nói Hữu Hữu không chỉ giỏi hơn mà còn quá mức xuất sắc, "sóng sau" không chỉ xô "sóng trước" mà còn đè chết "sóng trước"
"Con ăn no rồi."
Hữu Hữu buông dao nĩa, cảm thấy thoả mãn sờ sờ cái bụng nhỏ tròn vo.
Hôm nay bữa tối cậu ăn được nhiều hơn, no quá rồi.
Tiểu Dịch Thần cũng buông dao nĩa, cũng sờ sờ cái bụng tròn vo, đêm nay cậu cũng ăn rất nhiều, Vân Thi Thi lột rất nhiều thịt cua, chấm với nước sốt, ngon miễn bàn.
Cậu nhất
thời tham ăn, ăn rất nhiều, bây giờ đã no đến mức không ăn nổi nữa rồi.
Ăn no rồi lại bắt đầu mệt rã rời.
Hai đứa nhóc đã chơi cả chiều, trước bữa tối còn đùa giỡn lâu như vậy, hiện giờ đều thấy mệt lắm rồi.
Nhất là Hữu Hữu, ngáp vài cái, mí mắt đánh nhau.
Vân Thi Thi nhìn hai đứa nhóc, nhéo má hỏi: "Mệt rồi sao?"
"Vâng." Tiểu Dịch Thần tựa lưng vào ghế, mặc cho gió biển thổi, vô cùng thích thú.
Cứ muốn ngồi như thế này mà ngủ luôn.
"Mẹ, Hữu Hữu mệt, mẹ đưa Hữu Hữu đi ngủ, có được không?" Hữu Hữu kéo kéo ống tay áo Vân Thi Thi, làm nũng.
Trước lúc ngủ, cậu đã quen nghe mẹ kể chuyện rồi.
Nghe giọng nói dịu dàng của mẹ rồi dần chìm vào giấc mơ là chuyện hạnh phúc nhất.
"Không được." Mộ Nhã Triết tỏ thái độ.
Tiểu Dịch Thần cũng phản kháng: "Không được không được!"
Lúc này, hai cha con cùng nhất trí.
Vẻ mặt Vân Thiên Hữu tối tăm trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái: "Vì sao? Vì sao lại không được?"
"Em đã bảy tuổi rồi lại còn ngủ với mẹ, xấu hổ xấu hổ!" Tiểu Dịch Thần lên án.
"Tôi vẫn luôn ngủ cùng với mẹ." Hữu Hữu cũng không phục, nói lại.
"Anh mặc kệ. Dù sao không thể để cho mẹ ngủ với em được!" Tiểu Dịch Thần chống nạnh, tranh luận với Hữu Hữu.
"Vì sao không thể ngủ với tôi? Mẹ không ngủ với tôi, chẳng lẽ lại ngủ với cậu sao?" Hữu Hữu khinh bỉ liếc mắt một cái.
Tiểu Dịch Thần đắc ý ôm ngực, gật gật đầu: "Đương nhiên! Không phải trước trận đấu chúng ta đã nói rõ rồi sao? Người nào thắng thì sẽ ngủ với mẹ, trận đấu hôm nay là anh thắng...!"