Ánh mắt Mộ Thịnh vẫn luôn ngó ra ngoài cửa sổ, không nhúc nhích, như là đã nhập định.
Khuôn mặt tang thương của ông, giống như nhánh cây dần dần héo rũ, hai mắt giống như tro tàn, không còn thần thái gì nữa.
Mộ Thịnh, đại khái đã già thật rồi, giống như ngay sau đó sẽ gần đất xa trời.
Mộ Uyển Nhu đoán rằng, theo tình trạng như vậy, cũng chỉ còn mệnh số vài năm, ánh nến sinh mệnh từ đấy tắt mất.
Bệnh trên người, còn có thuốc dùng được.
Nhưng tâm bệnh của Mộ Thịnh thì không thuốc nào chữa được.
Mộ Uyển Nhu gắt gao mím môi, tay run rẩy bưng chén thuốc lên, hít một hơi thật sâu, đi tới trước mặt Mộ Thịnh.
NO3 (Nitrat), độc dược mãn tính.
Mộ Liên Tước hạ lệnh cho cô ta bỏ vào thuốc của Mộ Thịnh, mỗi ngày thêm 0.1 gam vào, hẳn không lập tức trí mạng, nhiên, dùng dài lâu, sau một tháng, sẽ phải chết.
Mộ Thịnh không chết, nắm quyền hành trong tay, Mộ Liên Tước không thể thực hiện kế hoạch.
Bởi vậy, nhiệm vụ thiết yếu của cô ta, là độc chết Mộ Thịnh.
Con người một lòng coi như cô ta như con mình sinh, yêu thương nâng niu cô ta trong lòng bàn tay, người mà cô ta vẫn gọi là ông nội.
Trong lòng, vẫn có một tia lương tri đang vùng vẫy.
Mộ Uyển Nhu nhiều lần có xúc động, muốn đập chén thuốc kia tan nát trên mặt đất.
Không phải cô ta không có tình cảm với Mộ Thịnh.
Nếu không phải ông dẫn cô ta về nhà họ Mộ, chiều chuộng cô ta như công chúa, thậm chí cô ta cũng không biết đời này, cô ta sẽ lang thang nơi nào?
Là cô ta lừa gạt Mộ Thịnh tất cả sự thật, cô ta rõ ràng không phải con của Mộ Khuynh Thành, lại vô sỉ giữ lấy tất cả. Dù là chi phí ăn mặc, thứ mà Mộ Nhã Triết có, cô ta chưa từng thiếu.
Thậm chí, chiều chuộng mà Mộ Thịnh dành cho cô ta, càng nhiều, càng nhiều hơn Mộ Nhã Triết.
Không thể nghi ngờ, Mộ Thịnh là người duy nhất trên đời vô điều kiện tín nhiệm cô ta, yêu thương cô ta.
Cảm tình 15 năm, chung quy không thể chống lại ích lợi?
Tay Mộ Uyển Nhu không ngừng được mà run run, trong lòng không ngừng mà cân nhắc lợi hại, lại không thể hạ quyết tâm.
Trái tim làm bằng thịt,
chung quy cô ta không phải người lạnh lùng như băng.
Mỗi khi ngẫm lại Mộ Thịnh đã yêu thương cô ta thế nào, lại nghĩ đến, cô ta vậy mà hạ độc người thân yêu thương cô ta nhất...
Chén thuốc trong tay, giống như nặng ngàn cân.
Mộ Uyển Nhu do dự, một lần nữa đặt chén thuốc trên bàn, hít thật sâu, lại làm thế cũng không thể làm yên ổn tim đập như sấm trong lồng ngực.
Bên tai, Mộ Liên Tước âm lãnh mà thuần hậu thanh âm giống như tại bên tai cô uy hiếp: "Mộ Thịnh ông già kia, nếu không chết, tôi làm thế nào thi hành kế hoạch của tôi?"
"Nếu ông ta không chết, địa vị của cô cũng không thể giữ được. Nếu cô nhớ tới yêu thương của ông ta, không dám xuống tay, như thế sớm muộn gì có một ngày, lúc thân phận cô bại lộ, Mộ Thịnh sẽ nghĩ thế nào? Cháu nuôi ông ta cực cực khổ khổ nuôi nấng yêu thương 15 năm, lại là giả, cô đoán xem, ông ta thẹn quá thành giận, sẽ thế nào?"
"Ông ta nhất định sẽ giết cô!"
...
Mộ Uyển Nhu bị sợ hãi, mở to hai mắt nhìn, toàn thân bởi vì hoảng sợ cực độ, run rẩy đến không kiềm chế được.
Nếu Mộ Thịnh biết thân phận của cô ta là giả, cô ta căn bản không phải con ruột của Mộ Khuynh Thành, cô chiếm thân phận 15 năm này, có thể thẹn quá thành giận chi không, thật sự...
Đuổi tận giết tuyệt?
Không được!
Cô ta không muốn chết!
"Cô đừng thấy Mộ Thịnh già cả, năm nào lúc còn trẻ, trong thương-chính giới, là một người độc ác, đã làm nên không ít gió tanh mưa máu."
Lời nói khiến lòng người sợ hãi của Mộ Liên Tước đến nay còn vọng bên tai.
Mộ Uyển Nhu cắn cắn môi, như hạ quyết tâm rồi, chậm rãi bưng chén thuốc lên.