Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Con Nhất Định Có Thể Nhận Ra Công Chúa Chân Chính


trước sau

"Quốc vương sắp phát hiện cô công chúa này là giả sao?" Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên hơi hờn buồn bực đạo, "Quốc vương này thật ngu dốt, sao cả công chúa thực và công chúa giả cũng không rõ ràng chứ?"

" "Cẩu Nô Tài, mau nhặt ngọc bội lên cho ta!" Công chúa giả lại gầm lên. Công chúa thật nhặt ngọc bội lên nhìn kỹ: Sao giống y chang không khác ngọc bội của mình? Hầu hạ công chúa xong, Ái Tâm chạy tới hỏi một cung nữ già trong cung chuyện mảnh ngọc bội, cung nữ kia nói nguyên nhân mọi chuyện cho cô. Tuy nhiên cung nữ không nói cô chính là công chúa, chỉ dựa vào ngọc bội và trực giác của mình, cô đã biết thân thế của mình. Cô rất đau lòng, cô muốn đi thẳng thắn với cha mình, nhưng chẳng lẽ quốc vương có thể tin tưởng một đứa nha hoàn, mà không tin công chúa bên cạnh mình sao? Ông không thể."

Vân Thi Thi lại chậm rãi lật qua một trang.

Tiểu Dịch Thần mắt sắc nhận thấy, ngón tay Vân Thi Thi nắm chặt sách, đang hơi hơi run rẩy.

Tiểu Dịch Thần kinh hãi, tay nhỏ bé dịu dàng cầm tay cô: "Mẹ, có phải mẹ không khỏe hay không?"

"Không có mà." Vân Thi Thi ra vẻ bình tĩnh địa co kéo khóe môi, lại tiếp tục kể: "Đêm khuya yên tĩnh, một mình quốc vương vì chuyện hôm nay mà ngủ không yên, một mình tản bộ trong cung. Đột nhiên nghe thấy chổ phòng nha hoàn truyền đến tiếng khóc của một cô gái, quốc vương kìm lòng không đậu đi tới đó. Chỉ thấy một cô gái, tay cầm ngọc bội Ái Tâm, tại khóc trước cửa phòng nha hoàn. Quốc vương lại là một bước xông lên, kìm lòng không đậu hô một tiếng: Con gái!" Ái Tâm sợ tới mức ngẩng đầu, thấy là quốc vương, nhẹ buông tay, ngọc bội Ái Tâm rơi trên mặt đất, vỡ... Hai cha con gắt gao ôm nhau."

"Oa - - "

Bỗng nhiên Tiểu Dịch Thần cảm động nói: "Cuối cùng quốc vương tìm thấy công chúa rồi!"

Có lẽ là quá kích động, Tiểu Dịch Thần nói hơi lớn kinh động Hữu Hữu đang ngủ mơ.

Mi tâm Hữu Hữu nhíu lại, hơi hơi chuyển người, chôn khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong lòng Vân Thi Thi, lại
ngủ.

Tiểu Dịch Thần căng thẳng một phen, còn tưởng rằng đã đánh thức em trai rồi.

Thấy cậu lại an ổn ngủ, lúc này mới thở ra một hơi, cười với Vân Thi Thi.

"Công chúa giả Kim Linh bị phán tội khi quân phạm thượng, phải trảm. Công chúa Ái Tâm lại tuyên cáo xác nhận thiên hạ, cũng để cho cha mẹ nuôi của Ái Tâm - - vợ chồng ngư dân sống những ngày lành. Vương quốc tình yêu lại trải qua bình tĩnh..."

Hết chuyện, Tiểu Dịch Thần lại thẫn thờ thật lâu.

Mà Vân Thi Thi cũng ôm tâm sự, im miệng không nói thật lâu sau, trong phòng nhất thời lặng im.

"Quốc vương thật ngu dốt mà...." Bỗng nhiên Tiểu Dịch Thần ghét bỏ nói: "Cả con gái ruột của mình cũng không biết, quá ngu dốt quá ngu dốt."

"Đổi thành con cũng sẽ không nhận ra nha!" Vân Thi Thi có chút dở khóc dở cười."Đều đã qua mười mấy năm, công chúa lớn lên, nhất định dáng vẻ sẽ khác trước đây, bởi vậy quốc vương mới không biết."

Đã thấy Tiểu Dịch Thần vô cùng kiên định nói: "Không, mẹ, mẹ nói không đúng...! Con mới sẽ không ngốc giống quốc vương!"

"Hả?"

"Nếu con là quốc vương kia, con nhất định, nhất định có thể liếc mắt một cái nhận ra công chúa của con."

Sắc mặt Tiểu Dịch Thần vô cùng kiên định, trịnh trọng nói.

"Vì cái gì chứ?" Bỗng nhiên Vân Thi Thi hơi ngớ ra.

"Bởi vì, nếu con là quốc vương, nhất định vô cùng yêu con của mình. Làm cha, sao có thể cả con mình cũng nhận sai chứ?"

Vân Thi Thi hơi ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt kiên định của Tiểu Dịch Thần, thật lâu sau cũng khó phục hồi tinh thần lại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện