Anh ngược lại muốn nghe, cô sẽ cầu anh như thế nào?
Cô rất ít khi mở lời để cho anh làm chuyện gì đó.
"Em sợ cô ta?" Mộ Nhã Triết một tay kéo cô vào trong lòng, bắt hàm dưới của cô cười, "Không cần thiết đi! Ngày đó Nhan Băng Thanh đến bệnh viện xin lỗi em, miệng nhỏ nhắn này của em thật hung mà!"
Dứt lời, anh không khỏi cúi đầu hôn vào cánh môi của cô, hàm răng trắng khẽ cắn một ngụm lên môi mềm của cô, có chút mê luyến hương thơm tươi mát trên người cô.
Nhất thời, không chú ý lực làm cô đau.
Đôi mắt Vân Thi Thi hiện lên chút hờn dỗi, cũng nặng nề cắn ngược lại.
Kề sát môi mỏng của anh, cô xoa mặt anh, vẫn mềm mại chậm rãi nói: "Ai sợ cô ta? Em chỉ thấy cô ta thật ghê tởm. Cô ta cứ như một con thiêu thân, luôn sử dụng thủ đoạn, thật mệt mỏi! Hơn nữa, kỹ thuật diễn kém cỏi như vậy, đối diễn với cô ta em như mất một tầng nước vậy, diễn viên như vậy tốt nhất nên đá cô ta ra khỏi tổ kịch, được không, Triêt."
Cô khó được làm nũng, tiếng nói mềm mại làm cho xương cốt người ta như mềm nhũn.
Môi mềm mại kề sát môi anh, hơi thở như lan, đôi mắt biết nói đối diện với anh mắt anh.
Ánh mắt quyến rũ như có điện lưu, Mộ Nhã Triết chỉ cảm thấy luồng điện đó như chảy vào tứ chi, một chỗ dưới bụng truyền đến cảm giác nóng rực, nóng bỏng, làm cho người ta sợ hãi!
Chỗ sâu trong đôi mắt của anh hiện lên dục vọng, hoàn toàn không cần che giấu vì nó đã hiện rõ lên.
"Em đang cầu anh đúng không?."
Đột nhiên anh đỡ phía sau gáy của cô, thân hình cao lớn bức người dựa lại.
"Đối phó Nhan Băng Thanh, chẳng qua chỉ một câu nói của anh, anh có thể phong sát cô ta đến đáy cốc. Vấn đề là, kế tiếp em sẽ làm như thế nào?"
Mộ Nhã Triết cùng đợi biểu hiện của cô.
Anh muốn nhìn cô sẽ làm như thế nào?
Vân Thi Thi kinh ngạc một chút.
Người đàn ông này... Rõ ràng đang ra oai dụ dỗ cô!
Cô còn tưởng rằng, để
cho anh phong sát một người như Nhan Băng Thanh, chỉ cần nói vài câu lời hay, kêu vài tiếng, đó là chuyện nước chảy thành sông.
Cũng không nghĩ, người đàn ông keo kiệt này, lại vẫn có điều kiện.
Cả người Mộ Nhã Triết, đè lên người cô, một đôi âm trầm sâu lắng đang nhìn chằm chằm vào mắt cô, chờ mong biểu hiện lấy lòng kế tiếp của cô.
Vân Thi Thi lại ngây ngẩn cả người, nhất thời không hiểu được ý trong lời nói của anh.
"Có ý gì?"
"Hả?"
"Cái gì mà làm như thế nào..."
"Em cầu anh làm việc, anh không có khả năng không có điều kiện."
Mộ Nhã Triết thật xấu xa dùng nháy mắt ra hiệu cho cô, anh tùy tay ấn kế tiếp ấn phím, chỗ ngồi liền chậm rãi ngã xuống, vị trí ngồi phía sau xe cũng chậm rãi lui về phía sau, rất nhanh, trong xe to như vậy, liền hình thành không gian rộng lớn, rộng đến có thể làm cho người ta muốn làm gì thì làm
"Lạch cạch" một tiếng, xe cũng khóa lại.
Tấm ngăn chậm rãi dâng lên, ngăn trở cửa sổ xe trong suốt, đem trong xe ngoài xe ngăn cách thành hai thế giới.
Anh tùy tay mở ra một nút áo, bầu không khí bên trong xe đèn sáng lên ánh sáng màu tím.
Lúc này bãi đỗ xe tư nhân, chung quanh tối đen như mực.
"Còn có điều kiện?" Khóe môi Vân Thi Thi có chút cứng ngắc, "Điều kiện gì?"
Anh chậm rãi bám vào bên tai cô, quyến rũ mê người, hơi thở nóng rực thổi vào tai cô: "Cô bé, lấy lòng anh?"
Giọng nói im lặng một lát, Vân Thi Thi đột nhiên hiểu được ý của anh, trên mặt nhất thời ửng đỏ, nhất là xương quai xanh, đều lộ ra thẹn thùng mà phấn nộn đỏ ửng.