Cậu thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được bắp thịt rắn chắc của người đàn ông, đường nét anh lãng, mạnh mẽ mà nam tính.
Động tác trên tay Hữu Hữu bỗng nhiên chậm lại.
Cậu đột nhiên nhớ lại, trước đây khi nhà trẻ tan học, sẽ có cha của rất nhiều bạn học đến thật sớm đứng ở ngoài cửa, cậu luôn nhìn những đứa trẻ kia chạy vào lòng cha bọn họ mà không khỏi ngưỡng mộ, tưởng tượng nếu có lồng ngực như vậy chắc sẽ rất ấm áp nhỉ?!
Tình thương của cha là thứ mà cậu luôn mơ ước từ nhỏ. Cậu không có thời khắc nào mà không ảo tưởng nếu cậu có cha thì thật tốt biết bao?
Lúc có một người đàn ông xa lạ muốn xông vào gia đình bọn họ, cậu đã chống cự mãnh liệt, một chat cũng không muốn tiếp nhận. Nhưng mà cậu phản kháng lại như thế nào đây? Mẹ thích người đàn ông này.
Nghỉ phép đã nhiều ngày, mặc dù cậu luôn nhiều lần làm khó dễ nhưng cũng không phải cậu không nhìn ra tâm ý của mẹ đối với người đàn ông này.
Chắn chắn là rất thích!?
Chưa từng thấy mẹ lộ ra vẻ mặt thẹn thùng đáng yêu như vậy trước mặt đàn ông. Nếu đã là người mẹ thích, như vậy cậu còn lý do gì để cự tuyệt?
Trước kia cậu từng nói qua với mẹ, phàm là người mẹ chọn, mẹ công nhận, cậu liền tán thành vô điều kiện. Vì vậy, cậu mới đối xử với Mộ Nhã Triết khồng hề phản kháng như trước đây.
Người đàn ông này có thể thực sự sẽ trở thành người bầu bạn suốt đời với mẹ, nếu đã như vậy cậu thản nhiên chấp nhận có lẽ mới là sự tôn trọng lớn nhất đối với mẹ!
Mặc dù dục vọng chiếm hữu đang quấy phá, trong lòng cậu luôn mơ hồ bất an, lo lắng khi hai cha con kia xâm lấn, vị trí quan trọng của cậu ở trong lòng mẹ không còn là độc nhất vô nhị như trước kia.
Hữu Hữu cắn môi phục hồi lại tinh thần, lại cảm giác được có một bàn tay bất bình lình sờ tới sờ lui trên người, một hồi sờ cổ tay cậu, một hồi lại sờ cái mông của cậu.
Vân Thiên Hữu không thể nhịn được mà quay đầu lại hỏi: "Cha là cái gì thế?"
Mộ Nhã Triết một phát vỗ vào mông cậu, một bên lầm bầm lầu bầu nói:" Bảo bối, con làm sao mà gầy
như vậy, so với Tiểu Dịch Thần gầy hơn một vòng."
"…" Hữu Hữu nói: "Đừng so sánh con với cái tên "phi nhân loại" kia được không?"
Mộ Dịch Thần thể trạng tốt hơn người, trước đây lúc Mộ Nhã Triết ném cậu vào quân đội đặc chủng còn tưởng rằng tên nhóc sẽ khóc lóc chạy về nhưng không qua một tháng, thủ trưởng binh đoàn đặc chủng gọi điện thoại tới nói rằng cậu nhóc ở trại huấn luyện thích nghi rất tốt, tuổi còn nhỏ nhưng thể trạng lại rất cường hãn.
Mà thể trạng của Hữu Hữu lại rất kém. Anh vừa mới sờ thử khung xương của cậu một cái liền biết khung xương Hữu Hữu thuộc về kiểu mỹ thiếu niên mảnh khảnh, nhất là khuỷu tay. Hai ngón tay của anh là có thể thoải mái đem khuỷu tay của cậu nắm chặt lại.
Hữu Hữu lấy khăn lau ra, đem bát đĩa chậm rãi lau chùi, một bên nhàn nhạt nói:" Con chấp nhận cha không có nghĩa là con thích cha. Con chấp nhận cha chỉ bởi vì người đàn ông được mẹ công nhận, con sẽ tiếp nhận vô điều kiện."
Mộ Nhã Triết giật mình, ánh mắt anh dừng trên gò má tinh xảo mĩ lệ, lại thấy anh rũ mi mắt xuống đen như hắc Phượng linh vậy, giống như là cánh bướm đang bay mềm mại.
"Con không thích cha sao?" Mộ Nhã Triết không nhịn được lại nhéo nhéo gò má của cậu.
"Con có thích cha hay không, đáp án có quan trọng sao?" Hữu Hữu nhướng mày, hỏi lại.
" Sao lại không quan trọng?"
Đương nhiên là rất quan trọng. Cậu nhóc là con của anh, anh đương nhiên phải quan tâm đến cảm nhận của cậu.
Hữu Hữu bỗng xoay người, khóe môi nhanh chóng vẽ lên một đường cong, vẻ mặt mỉm cười, nghiễm nhiên hiện lên cái ưu nhã của tiểu thân sĩ: "Cha à, người cũng biết rõ mà, người cùng cha sống hết đời người là mẹ con, không phải con!"