“Nếu con buồn ngủ, vậy thì chúng ta cùng nhau ngủ, thế nào?”
“Dạ! Hữu Hữu muốn ngủ với mẹ!”
Vân Thi Thi vươn hai tay ra, ôm chầm lấy Hữu Hữu, vì cậu cô kéo chăn qua, sau đó ôm cậu vào lòng.
Hữu Hữu trong lòng cô ngáp 2 cái, bàn tay nhỏ bé chạm vào người cô, cảm giác được da cô dinh dính, cau mày ghét bỏ nói: “Mẹ, mẹ ra nhiều mồ hôi quá đi! Í da, hôi hôi!”
Vân Thi Thi oan ức nói: “Bảo bối à, con chê mẹ hôi sao?”
“Hì hì, Hữu Hữu nào dám chê mẹ hôi chứ!” Nói xong, cậu ách xì một cái, cuối cùng mệt mỏi nở nụ cười.
Cậu cũng không nói thật với Vân Thi Thi việc hai đem qua, trừ lo lắng cô bị sốt cao ra, cậu còn có tâm sự.
Dĩ nhiên, cậu sẽ không nói cho Vân Thi Thi biết, cậu có tâm sự gì.
Vì thế cậu không thể ngủ ngon giấc được, khi gối đầu lên tay cô, cậu cảm thấy thật an toàn, rất nhanh sau đó, cậu lập tức ngủ đi, hơi thở cũng đều đặn hơn.
Cậu ngủ đến tận hoàng hôn, trước giờ khi ngủ, hơi thở của cậu tuy đều nhưng rất nhỏ, hầu như không nghe thấy được. Nhưng lúc này đây, có lẽ do quá mệt mỏi, nên hơi thở lúc ngủ của cậu có chút ồ ồ.
Vân Thi Thi đau lòng, ôm cậu chặt hơn, cô cũng mệt, sau đó nhanh chóng thiếp đi.
Hai người ôm nhau ngủ đến tối vẫn chưa tỉnh lại.
Vì thế, khi Mộ Nhã Triết ôm Tiểu Dịch Thần vào phòng bệnh, hình ảnh mẹ con Vân Thi Thi ôm nhau ngủ nhanh chóng đập vào mắt hai người, mắt anh nheo lại.
Giờ đã tối thế này rồi, mà vẫn còn ngủ sao?
Trong phòng không mở máy lạnh, cũng không có quạt, chỉ có gió từ chiếc cửa sổ nhỏ thổi vào trong.
Hiện tại tuy đã qua thời điểm nóng bức, nhưng nhiệt độ vẫn được xem là cao, trong phòng bệnh lại chẳng có một chút không khí gì, còn đắp chăn nữa, bởi thế Mộ Nhã Triết đi đến bên giường, đưa tay đặt lên
trán Vân Thi Thi.
Quả nhiên, đã hạ sốt rất nhiều rồi.
Hữu Hữu cũng thế, người không nóng, nhưng hai người ngủ trong cái nhiệt độ nóng thế này, mà vẫn ngủ ngon được à? Mộ Dịch Thần vô tình đẩy trụ giường một cái, cả hai cũng không tỉnh lại.
Nhiều ngày qua anh chưa đến đây thăm cô, hiện tại anh đã tạm gác lại công việc, mọi việc để sang một bên, nhanh chóng chạy đến đây.
Tiểu Dịch Thần cũng đòi gặp mẹ, anh liền mang cậu đến đây.
Mộ Nhã Triết đến bên giường, ngồi xuống, đưa tay sờ sờ trán cô, hạ sốt nhanh thật, hai ngày qua sốt cao không ngừng, cuối cùng cũng đã chịu bớt rồi.
Khi cô hết bệnh, người vui nhất, có lẽ là anh.
Cô gái này, đúng là không để ai yên mà, đùng một cái, một tháng nhập viện hai lần, đúng là làm khổ anh mà.
Vân Thi Thi bị động tác của anh làm cho giật mình, mở to mắt, đến khi nhìn rõ mọi thứ xung quanh, nhìn rõ được gương mặt anh, ánh mắt giật giật, khàn khàn nói: “Anh… đến rồi?”
Cô vừa nói xong, Hữu Hữu nằm trong lòng cũng tỉnh lại, vẻ mặt ngái ngủ, ánh mắt mơ hồ, do vừa mới tỉnh lại nên cậu trông rất mệt mỏi, vừa nhìn thấy Mộ Nhã Triết, thì run sợ một tí, nhỏ giọng kêu: “Cha!”
Mộ Nhã Triết ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc do ngủ mà rối bù, vỗ vỗ má cậu nói: “Mấy ngày nay ở bệnh viện chăm mẹ mệt lắm phải không, ngủ không đủ giấc hả?”
Hữu Hữu gật đầu, ngáp một cái thật to.
“Con hết buổn ngủ rồi!”
Cậu vừa ngáp vừa nói.
Từ trưa đến tối, cậu ngủ được khoảng 7 tiếng, vì thế cũng đỡ mệt hơn nhiều.
Mộ Nhã Triết bật cười.