Tiểu Dịch Thần há hốc mồm ngồi nhìn, Hữu Hữu đem đống bài tập ra làm nhanh như gió: “Xong!”
“Em… làm nhanh vậy á? Đúng không đấy?”
Cậu không tin nhìn.
Hữu Hữu đắc ý nói: “Không tin thì thôi, mấy bài này quá đơn giản”.
Tiểu Dịch Thần đưa mắt nhìn bài giải một lượt, đúng là Hữu Hữu không phải làm qua loa cho xong, cũng không phải tuỳ tiện ghi đại một đáp án nào.
Cậu lấy đáp án sau sách ra so, đúng là không sai, đáp số bài nào cũng đều trùng khớp.
Cậu khó tin nhìn, trực giác của cậu nói cho cậu biết, em trai cậu Vân Thiên Hữu có một tốc độ tính toán kinh hoàng!
Làm sao mà Hữu Hữu được như vậy?
Thôi, dù sao cũng xong rồi!
Tiểu Dịch Thần đưa sách tiếng anh qua.
Chỉ còn một vài chỗ là chưa được dịch.
Hữu Hữu liếc mắt nhìn qua một cái, lại một trận gió nổi lên, tay đưa như bão tố, vèo một phát, xong bài.
Tiểu Dịch Thần mồm chữ O, mắt chữ A, hai tròng mắt như muốn rớt cả ra ngoài.
Hữu Hữu vươn tay chống cằm, đắc ý nói: “Xong!”
“Thật lợi hại!”
Tiểu Dịch Thần sợ hãi kêu một tiếng, đúng là khó tin mà.
Đống đề này không hề làm khó Hữu Hữu, ngược lại cậu còn giải với một tốc độ khủng khiếp.
Dịch Thần giải mấy bài này mấy ngày chưa xong, thế mà đưa cho Hữu Hữu, chưa đầy năm phút đã giải hết rồi.
“Hứ, anh nghĩ em ngốc giống anh sao?”
Hữu Hữu đắc ý nói, ngoài miệng tuy là giọng xem thường, nhưng thấy Tiểu Dịch Thần ngồi bên cạnh không ngừng khen ngợi, cậu cảm thấy lỗ tai mình thật là sướng, cậu đắc ý chống cằm huýt sáo.
“Hữu Hữu, giỏi quá nha!”
Vân Thi Thi cũng bị cậu doạ sợ, trước giờ cô không hề biết, con trai của mình lại thông minh đến vậy.
“Dĩ nhiên rồi!”
Hữu Hữu mặt ngẩng cao, tự hào nói: “Con sợ con còn thông minh hơn cả anh mình kìa.”
“Đúng rồi! Em trai thông minh thật đấy, anh giải mấy ngày, dùng một đống cách cũng không nhẩm ra, mà em vài phút là xong rồi. Quá đỉnh!” Tiểu Dịch Thần luôn miệng khen.
Hữu Hữu bị lời khen của Dịch Thần làm cho lâng lâng, hồn như bay lên chín
tầng mây.
Mộ Nhã Triết nhanh chóng túm cậu kéo xuống: “Đói chưa?”
“Dạ rồi!” Hữu Hữu nặng nề gật đầu: “Con sắp chết đói rồi, cơm chiều còn chưa ăn!”
Mộ Nhã Triết trừng mắt nhìn Vân Thi Thi một cái, Vân Thi Thi giơ hai tay đầu hàng: “Em sai rồi, em không chăm sóc Hữu Hữu tốt, anh… anh… anh…”
“Mẹ, mẹ biết thế là tốt! Nhưng mà con không cần mẹ chăm sóc con đâu, mẹ chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt là được rồi!” Hữu Hữu hừ một cái, sau đó dịu dàng nở nụ cười, nũng nịu nói.
Tiểu Dịch Thần khoác vai Hữu Hữu, vỗ vỗ ngực nói: “Đi, anh đãi chú một bữa, chịu không?”
Nói xong, hai cậu nhanh chóng đi ra ngoài.
Vân Thi Thi cười tươi nằm trên giường.
Cô sao lại sinh ra hai đưa dở hơi này vậy ta?
Một đứa bề ngoài lạnh lùng lãnh đạm, nhưng thực ra là một đứa bé ngốc nghếch.
Một đứa bề ngoài tao nhã, nhưng bên trong lại là một tên đại kiêu ngạo.
Mộ Nhã Triết ngồi bên giường, đem cô ôm ngồi vào trong lòng mình, thấy cô sốt cao ra nhiều mồ hôi, làn da trắng mịn giờ đã trở nên nóng ẩm dinh dính.
Người phụ nữ này… chắc hai ngày chưa tắm rửa gì đây!
Bị anh ôm như thế, Vân Thi Thi trấn tĩnh bản thân.
Mấy ngày không gặp, nhưng cô vẫn có thể nhận ra sâu trong ánh mắt thanh lãnh của anh đang che dấu điều gì.
Âm thầm mạnh mẽ như sóng, dồn dập.
Cô có ngốc, cũng nhìn ra anh đang kiềm chế cái gì.
Trong phòng im ắng hẵng đi!