Nếu như Tiểu Dịch Thần phản ứng chậm vài giây thì đao này chắc chắn đã đâm vào mắt cậu rồi!
Hậu quả như thế nào chỉ sợ là rất khó lường!
Thậm chí trong khoảnh khắc đó, Hữu Hữu đã tưởng tượng đến cảnh Tiểu Dịch Thần bị đâm vào mắt, tim đập loạn lên!
Người đàn ông cố vùng vẫy, nhưng sức lực trong tay Tiểu Dịch Thần lại lớn đến mức khó tin, vặn chặt cổ tay hắn ta, khiến hắn ta không cách nào giãy ra được.
Người đàn ông đầu bóng lưỡng cảm thấy không thể tin được!
Hắn ta đã lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, đã trải qua chém chém giết giết, từng gặp qua vô số người còn to khỏe, cường tráng hơn đứa nhóc này gấp mấy lần.
Hắn ta là một tên lưu manh đánh nhau mà qua ngày, trên người không thiếu thương tích, ví dụ như vết sẹo ngay trên gáy này cũng là do bị người ta đâm liên tiếp mấy nhát, lúc đó miệng vết thương sâu đến mấy phân! Nếu như sâu thêm một chút thì chỉ sợ là cái mạng này của hắn ta cũng không còn nữa.
Có thể nói, hắn ta đã từng trải qua sống chết, lăn lộn nhiều năm như vậy, sức lực trên tay đương nhiên là không nhỏ!
Hắn ta vốn cho rằng đứa nhóc này đã rèn luyện từ nhỏ nên có chút bản lĩnh, nhưng hoàn toàn không ngờ tới bản lĩnh của đứa nhóc này lại lớn đến như vậy, chỉ dùng một tay cũng có thể bắt được cổ tay hắn ta, khiến cho hắn ta hoàn toàn không thể động đậy được!
Hắn ta lại không thử nghĩ ngợi một chút xem, hắn ta nói cho cùng cũng chỉ là một tên côn đồ, mấy trò chém chém giết giết kia cũng chỉ có thể đối phó được với mấy kẻ đầu đường xó chợ vặt vãnh, còn Tiểu Dịch Thần từ nhỏ đã được Mộ Nhã Triết đưa vào doanh trại quân đội đặc chủng để huấn luyện.
Lính xuất thân từ quân đội đặc chủng đều là tinh anh, mang đúng nghĩa là cỗ máy chiến tranh, đều là những người lính trên họng từng liếm máu, đừng nhìn Tiểu Dịch Thần còn nhỏ tuổi mà lầm, cậu nhóc lớn lên trong doanh trại, mặc dù không bằng những người lính đặc chủng đầy kinh nghiệm nhưng muốn đối phó với một kẻ côn đồ như hắn ta thì chẳng cần tốn sức!
Tiểu Dịch Thần khẽ xoay cổ tay, chỉ nghe "rắc rắc" mấy tiếng như là tiếng khớp xương bị trật ra, người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, cây đao trong tay lập
tức rơi xuống đất.
Tiểu Dịch Thần đá văng cây đao ra xa, lại nâng mắt lên nhìn hắn ta, trong mắt là vẻ khiêu khích và khinh miệt.
"Thằng oắt con..."
Người đàn ông kinh hãi, trán chảy đầy mồ hôi lạnh, cả sắc mặt đều thay đổi!
Tiểu Dịch Thần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn hắn ta lại càng thêm vẻ khinh miệt, sau đó nâng lên một chân, giẫm vào hạ bộ của hắn ta.
Người đàn ông đau đến cúi gập người lại, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, hai chân giật giật.
"Thằng oắt con... Mẹ mày, dám giẫm ông đây..." Người đàn ông kia không cam lòng, lại càng không phục, mặc dù tay đang ôm lấy hạ bộ đau đến mức trời đất quay cuồng nhưng vẫn không nhịn được mở miệng mắng mấy câu.
Tiểu Dịch Thần đi qua, bây giờ cậu cũng không thèm nương tay nữa, đá mạnh mấy cái lên mặt hắn ta.
Chiêu thức hết sức đơn giản, không hề có chút kỹ xảo nào, đá thẳng vào mũi hắn ta.
"Ông dùng bàn tay bẩn thỉu nào để chạm vào em trai tôi?"
Tiểu Dịch Thần đưa chân đá một phát vào đầu người đàn ông kia, ánh mắt rơi vào hai bàn tay đang vùng vẫy của hắn ta, bàn chân còn lại giẫm lên tay phải của hắn ta.
"Tay bên này hả?" Cậu không chút để ý mà cất tiếng hỏi, mày nhíu lại, giọng điệu lạnh lùng mà nguy hiểm.
"Buông ra!"
Người đàn ông kia mắng một câu.
Tiểu Dịch Thần tăng thêm sức lực dưới chân, không hề nể nang gì mà nghiền nghiền trên mặt hắn ta: "Câm miệng cho tôi!"
"Bịch" một tiếng, lại thêm một cú đá vào mũi người đàn ông kia.
Người đàn ông kia kêu lên một tiếng đau đớn, đau đến mức chảy cả nước mắt!
"An phận một chút, nếu không tôi sẽ chặt đứt cánh tay này của ông!" Tiểu Dịch Thần thốt lên từng tiếng lạnh lùng, hoàn toàn không còn là vẻ mặt tươi cười khi đứng trước Hữu Hữu nữa, trong mắt đều là vẻ băng lạnh.