Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Lúc Trước Thường Xuyên Bị Thương


trước sau

Tiểu Dịch Thần lập tức chen vào bên trong thư phòng, lập tức đóng cửa, khóa lại, nhìn đôi má sưng đỏ của Hữu Hữu, đau lòng nói: "Anh thấy mặt em bị sưng lên, cho nên..."

Cậu nắm lấy tay Hữu Hữu, kéo cậu nhóc ngồi lên ghế, sau đó vô cùng cẩn thận dùng nước lạnh thấm ướt khăn mặt, nhẹ nhàng lau từng chút từng chút trên má Hữu Hữu.

Ánh mắt Tiểu Dịch Thần lo lắng nhìn khuôn mặt cậu nhóc, cực kỳ chú ý sức lực trên tay, hết sức cẩn thận để không làm cậu nhóc kia bị đau.

Hữu Hữu đần mặt ra.

Nhìn khuôn mặt Tiểu Dịch Thần ở khoảng cách gần như thế này, cậu có thể nhìn rõ vẻ mặt cẩn thận của người kia, động tác lại càng nhẹ nhàng, cứ như thể thêm một chút sức nữa thì sẽ làm cậu bị đau.

Tiểu Dịch Thần nhìn nửa bên mặt bị sưng lên của cậu, chu miệng thổi thổi, nhẹ giọng hỏi: "Trên mặt em đã sưng đến mức này rồi, có đau lắm không?"

"Không đau." Hữu Hữu bướng bỉnh dẩu môi ra.

Tiểu Dịch Thần tăng lực ở tay thêm một chút, lập tức Hữu Hữu hít vào một hơi.

"Còn nói là không đau à!"

Tiểu Dịch Thần bất đắc dĩ nói: "Mặt cũng sưng thành thế này rồi mà còn nói là không đau!"

"Không được nói cho mẹ biết." Hữu Hữu lập tức cảnh cáo: "Đừng nói chuyện này cho mẹ biết!"

"Vì sao?"

Tiểu Dịch Thần không hiểu: "Em bị thương, tại sao lại không thể nói cho mẹ biết?"

"Mẹ sẽ đau lòng, đến lúc đó lại khóc nhè."

Sau đó, cậu sẽ phải tốn sức đi an ủi người mẹ ngốc nghếch này của cậu.

Tiểu Dịch Thần giật mình, nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, ánh mắt rơi vào nửa khuôn mặt bị sưng đỏ kia, động tác trên tay rất cẩn thận.

Khăn mặt lạnh buốt chạm vào gò má nóng rát, ít nhiều cũng bớt đau một chút.

Tiểu Dịch Thần vừa nhẹ nhàng chườm lạnh cho Hữu Hữu vừa nói: "Lúc anh còn nhỏ cũng thường xuyên bị thương."

"Bị thương?"

"Phải! Ngay từ nhỏ anh đã được huấn luyện ở trong doanh trại, mấy chuyện đụng chạm trầy da bị thương như thế này chỉ là chuyện cơm bữa." Tiểu Dịch Thần nhớ lại chuyện cũ, phồng mồm lên kể chuyện.

"Anh bị huấn luyện trong doanh trại?" Hữu Hữu kinh ngạc mở to hai mắt, có chút khó tin: "Tại sao?"

"Bởi vì cha muốn anh tham gia huấn luyện. Cha nói, đàn
ông phải học được cách chịu đựng khổ cực từ nhỏ, luyện chút bản lĩnh, như vậy thì sau này lớn lên mới có thể bảo vệ được người nhà."

Tiểu Dịch Thần nói xong thì dừng lại một chút, có chút rầu rĩ mà nói: "Thật ra, trước kia anh thật sự không hiểu, vì sao những đứa trẻ khác được chơi đùa vui vẻ như vậy mà anh lại phải ở trong doanh trại, tiếp thu mấy trò huấn luyện tẻ nhạt đó. Mỗi lần bị thương cũng không có ai đến an ủi hay động viên anh. Huấn luyện ở trong doanh trại thực sự rất khổ, có một lần anh tham gia huấn luyện dã ngoại, không cẩn thận bị rắn cắn một cái, chảy rất nhiều máu."

Nói xong, động tác trên tay Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên dừng lại: "Em có biết không, chính là loại rắn vừa dài vừa nhỏ như thế này, cũng không biết có phải là rắn độc hay không, nó cắn vào mắt cá chân của anh một cái, thật sự là đau đến chảy cả nước mắt."

Nghĩ đến cảnh con rắn bò ở trong bụi cỏ, nhất là cảnh cái đầu của nó dựng cao lên, cái lưỡi đỏ lòm không ngừng thè ra nuốt vào, thật sự khiến người ta không rét mà run.

"Chắc chắn là rất đau." Hữu Hữu nhíu mày lại.

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng kia cũng đã khiến người ta sợ hãi trong lòng rồi.

"Đương nhiên là rất đau rồi, sau khi anh bị nó cắn thì phải dùng dao để lấy nọc độc ra, sau đó thì ngất đi."

Tiểu Dịch Thần mím môi: "Đến lúc tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện rồi. Nghe đội trưởng nói, con rắn kia là rắn độc, may mà phát hiện kịp thời, nếu không thì cái mạng nhỏ này của anh đã không giữ được rồi."

Nói như thế nào thì cậu cũng đã từng đi qua Quỷ Môn quan vài lần rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện