"Được rồi được rồi! Bạn học gặp gỡ hòa thuận, chào tất cả mọi người." Có người đi ra sân khấu mở màng.
Bấy giờ, trận sóng gió này mới được bưng bít.
Người đến cơ bản xem như đông đủ.
Chẳng qua là, bạn trai của Hoàng Lệ Lệ mãi vẫn không có mặt.
Nhưng mà không cần nghĩ, cũng biết là cố ý.
Người có chút phân lượng, tự nhiên muốn đến lúc then chốt mới lên sàn không phải sao?
Do đó, khi sắp khai tiệc, bạn trai Hoàng Lệ Lệ mới khoan thai đến muộn!
Đỗ Gia Ngạn vừa mới vào cửa, Hoàng Lệ Lệ lập tức tiến lên đón tiếp, kéo cánh tay của anh ta, nhìn mọi người giới thiệu: "Tôi giới thiệu một chút, đây là bạn trai tôi, Đỗ Gia Ngạn, chúng tôi sắp kết hôn, đến lúc đó xin mời mọi người đến uống rượu mừng!"
Cô ta cực kỳ khoe khoang, muốn nịnh hót, tự nhiên là nói xuôi theo.
Mọi người lập tức ồn ào, nịnh hót thì nịnh hót, cách vỗ mông ngựa của người này càng lợi hại hơn người kia.
Chỉ có sắc mặt Mạnh Thanh Hạ có chút khó coi.
Vân Thi Thi đánh giá Đỗ Gia Ngạn, dung mạo vẫn như trước đây, chỉ là cao hơn, cao hơn Hoàng Lệ Lệ nửa cái đầu, xem như là miễn cưỡng tương xứng.
Hoàng Lệ Lệ cao một mét sáu.
Đỗ Gia Ngạn này, hẳn là chỉ cao một mét bảy.
"Thật là thấp kém!" Tiếu Tuyết kề vào bên tai Vân Thi Thi nói một câu.
Vân Thi Thi lại vỗ tay cô ấy một cái: "Đừng nghịch."
"Không phải sao? Thi Thi, cậu nhìn Hoàng Lệ Lệ đi, rõ ràng là muốn mượn hội bạn học khoe khoang hiện tại cô ta có bạn trai nhiều tiền, bạn trai cưng chiều cô ta bao nhiêu! Hừ, thật chán!"
Đỗ Gia Ngạn dưới sự tâng bốc của mọi người, vênh vang đắc ý ngồi vào ghế nhập tiệc.
Vừa mới ngồi xuống, anh ta liền mở gói thuốc mới tinh ra, lấy ra từng điếu từng điếu.
Một bạn học tiếp nhận cầm trong tay, ngạc nhiên: "Hồng Hà! Đây chính là yên thảo tốt đấy, có tiền cũng không mua được."
Đỗ Gia Ngạn nói: "Đây là Hồng Hà trong cung yên, trên thị trường hiếm thấy!"
Lúc phát đến trước mặt Mộ Nhã Triết, anh lại không cúi đầu khom lưng giống như nam sinh lúc trước, vẻ mặt lạnh nhạt, càng không có tiếp nhận.
Thậm chí không thèm nhìn tới.
Đỗ Gia Ngạn sửng sốt:
"Sao vậy? Hút không quen yên thảo?"
Vừa lên tiếng, giọng điệu đùa vui, nhưng đầy gai.
Mộ Nhã Triết ngước mắt, nhìn anh ta, vẻ mặt lãnh đạm, con ngươi như băng: "Không hút."
"Đàn ông sao có thể không hút thuốc lá? Hút đi, không có chuyện gì!"
"Thi Thi không thích tôi hút thuốc, cho nên, tôi không hút." Vẻ mặt Mộ Nhã Triết vẫn lạnh lẽo như trước.
Hoàng Lệ Lệ nở nụ cười: "Sợ vợ ư, ây da."
Đỗ Gia Ngạn càng thêm xem thường, cau mày không cho là đúng nói: "Đàn ông mà, dù thế nào cũng phải kiên cường một chút, xem sắc mặt phụ nữ, có bản lĩnh gì! Thế nào? Anh thật sự sợ vợ à?"
Mộ Nhã Triết nhìn về phía Vân Thi Thi, dịu dàng nhếch môi: "Tôi sợ mất đi cô ấy."
—— tôi sợ mất đi cô ấy.
Vân Thi Thi bị câu nói này trêu chọc, trong nháy mắt đỏ mặt, mím môi cười trộm.
Mọi người không hề phòng bị, bị nhét vào đầy miệng thức ăn cho chó, tất cả đều rất ngạc nhiên.
Tiếu Tuyết khen: "Ái chà! Thực sự là đàn ông tốt! Đúng vậy, vợ là số một!"
"Ôi! Đàn ông tốt cái gì, đàn ông tốt là như vậy sao?"
Đỗ Gia Ngạn lại không đồng ý, khinh bỉ cười nói: "Đàn ông tốt, trước hết phải có bản lĩnh nuôi gia đình! Để cho vợ mình ăn mặc tốt, không để vợ mình bị bắt nạt, lúc đó mới xem như là người đàn ông tốt."
Hoàng Lệ Lệ oán trách nói: "Gia Ngạn, được rồi! Chừa cho người ta chút mặt mũi! Em còn chưa giới thiệu với anh sao? Vị này chính là bạn trai của Thi Thi, một viên chức công ty."
"Viên chức công ty?" Đỗ Gia Ngạn nở nụ cười, trên mặt chỉ có xem thường cùng xem thường, giống như ngồi cùng một người có thân phận thấp hèn như vậy, chính là hạ thấp địa vị của anh ta.