Khương Lê cực kỳ tự ti.
Cô ta cũng rất sĩ diện, nhìn dáng dấp đắc ý gió xuân của Hoàng Lệ Lệ, lại nghĩ tới người đàn ông của mình, thực sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Phụ nữ rất tự ti, không có gì nở mày nở mặt như những người phụ nữ khác, mà chính mình lại trở thành hoàng kiểm bà*.
* Hoàng kiểm bà: thiếu phụ luống tuổi có chồng.
Điểm tâm bắt đầu được bưng lên, mọi người vừa thảo luận, vừa nói về lịch sử phấn đấu của mình sau khi tốt nghiệp.
Các bạn học nữ cực kỳ hâm mộ chuyện tốt của Hoàng Lệ Lệ, từ một cô bé lọ lem thành quý phụ, các nam sinh lại có chút cảm giác tiếc hận.
Hoàng Lệ Lệ bày ra dáng vẻ khoe khoang, Vân Thi Thi lại có vẻ rất thờ ơ.
Hay là do uống hơi nhiều rượu, có chút nóng, cô hơi vén mái tóc lên, trên vành tai lóe lên ánh sáng óng ánh, không khỏi hấp dẫn chú ý của Tiếu Tuyết.
"Ô! Thi Thi, khuyên tai trên lỗ tai của cậu thật xinh đẹp!"
Tiếu Tuyết dẫn tới sự chú ý của Hoàng Lệ Lệ, cô ta cũng nhìn về phía lỗ tai Vân Thi Thi.
"Chẳng qua chỉ là một đôi khuyên tai bình thường mà thôi."
Hoàng Lệ Lệ thường xuyên lui tới các quầy hàng xa xỉ, nhưng cũng không đại biểu, cô ta biết nhìn hàng.
Cô ta không biết nhìn hàng, thế nhưng không có nghĩa người khác không biết nhìn hàng.
Tiếu Tuyết tinh tế nhìn, kinh ngạc mở miệng: "Tiffany "Bầu trời đầy sao". Quầy hàng chuyên bán trang sức bán với giá chín mươi chín vạn! Thi Thi, khuyên tai này thật phù hợp với cậu, cậu mang đúng là đẹp mắt!"
Mọi người đều nhìn về phía cô.
Có người líu lưỡi: "Chín mươi chín vạn? Đắt như thế? Làm sao có thể chứ?"
Tiếu Tuyết không vui nói: "Bên trong cửa hàng chuyên bán trang sức nhà tôi có Tiffany, tôi thường đi dạo, còn có thể nhìn lầm sao?"
Hoàng Lệ Lệ lại càng giật mình, không thể tin nổi nhìn Vân Thi Thi, cảm thấy mình bị hạ thấp trầm trọng.
Trên tay cô ta đeo nhẫn kim cương, 3 Carat, cũng chỉ có bảy mươi vạn.
Đó chính là món quà quý giá nhất mà Đỗ Gia Ngạn tặng cho cô ta!
Một khuyên tai chín mươi chín vạn, không khỏi quá xa xỉ rồi!
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng Lệ Lệ khinh thường hừ một cái: "Tôi thấy chắc là hàng loại A thôi! Làm sao có thể là đồ thật chứ? Thi Thi, không phải tôi nói cô, chẳng qua chỉ là tham dự họp lớp, cô đâu cần đi mua hàng loại A để
ra vẻ? Không phải cô mang chín mươi chín vạn mua hàng loại A, thì có thể rêu rao khắp nơi!"
Tiếu Tuyết châm biếm nói: "Hàng loại A? Thế này sao lại là hàng loại A? Tôi thấy là đồ thật đó, bởi vì tôi đặc biệt yêu thích kiểu dáng này, luôn muốn mua nó!"
Nhà họ Tiếu cũng có tham gia vào thị trường bách hóa, dưới danh nghĩa cũng có nhiều quầy hàng chuyên bán hàng xa xỉ.
Nếu cô ấy nói là hàng thật, vậy thì là hàng thật.
Vẻ mặt Hoàng Lệ Lệ hơi đổi, Tiếu Tuyết lại tiếp tục chế giễu: "Cô cho rằng Thi Thi là cô sao? Đến trường thì chuyên môn dồn ép mình mua hàng loại A. Những chiếc túi LV, CUCCI kia muốn giả bao nhiêu thì giả bấy nhiêu, cô đã xem như báu vật! A!"
Mấy câu nói không chút lưu tình, gương mặt Hoàng Lệ Lệ đỏ bừng lên, như ăn phải con ruồi: "Tiếu Tuyết, cô chớ có nói nhảm, tôi nào có mua hàng loại A, đó đều là hàng thật!"
"Cô đã quên, nhưng mà tôi chưa quên. Đừng tưởng rằng dùng túi LV, CUCCI liền có thể giả làm mỹ nữ nổi tiếng, ném người chết."
Tiếu Tuyết nói rõ từng chữ một.
Quả thực mặt mũi Hoàng Lệ Lệ bị ném bỏ một cách không thương tiếc, nhưng còn cố gắng chống chế, không kiên nhẫn nói: "Nếu là hàng thật, tôi không tin Vân Thi Thi có thể mua được khuyên tai chín mươi chín vạn! Không phải hàng loại A thì có thể xem là hàng thật sao? Cô ta mua được à? Tôi thấy chính là hàng loại A rồi, Tiếu Tuyết, cô là bạn thân của Thi Thi, tình cảm giữa cô và cô ta rất tốt, tự nhiên muốn thay cô ấy nói chuyện rồi!"
Mùi thuốc súng lại lan tràn một lần nữa.
Cả đám người cứng đờ ngồi tại chỗ, tư thế và vẻ mặt xem ra rất cứng ngắc, rất không dễ chịu, phỏng chừng bọn họ cũng không quen cảnh tượng như vậy.
Quá lúng túng.
Ánh mắt mọi người đáng giá qua lại giữa Vân Thi Thi cùng Hoàng Lệ Lệ, hai bên không cần nói cũng biết.