Cao Nam xoay người, đánh Đỗ Gia Ngạn một quyền.
Đỗ Gia Ngạn bất ngờ không phòng ngự, chịu một đấm này của anh ta, gục trên mặt bàn, bát canh trên bàn trong nháy mắt bị lật đổ hết.
Thật là không xong, áo sơmi trắng anh ta mặc hôm nay đã trở nên dơ bẩn không chịu nổi.
"Anh làm gì vậy! Sao anh dám đánh Gia Ngạn!?" Hoàng Lệ Lệ cũng tức giận đứng lên, đẩy bạn học nữ tốt bụng đưa khăn tay tới ra, bày ra bộ dạng người đàn bà chanh chua, "Tiếu Tuyết, bạn trai cô đúng là giỏi lắm! Còn dám động thủ nữa hả? Vân Thi Thi đúng là đồ sao chổi, Tiếu Tuyết, cô muốn đối nghịch với tôi đúng không?"
"Mắc mớ gì đến Thi Thi! Cô đừng có tạt nước bẩn lên người cô ấy!"
Đỗ Gia Ngạn được người ta đỡ lên, miệng nhúc nhiech1, bỗng dưng phun ra một ngụm máu, một quyền này của Cao Nam, đánh gãy một cái răng của anh ta, anh ta giận đến không kiềm được!
Anh ta lại nhìn người mình, dơ bẩn không chịu nổi, nhất thời càng giận, tức giận ngẩng đầu tới, gương mặt hung ác: "Tiếu Tuyết, hôm nay cô cùng bạn trai của cô, ai cũng đừng hòng chạy!"
"Sao hả? Uy hiếp tôi?"
Mặt Cao Nam xanh mét: "Được lắm! Tôi cũng rất muốn xem, Đỗ Gia Ngạn anh tới cùng có bản lãnh gì, có thể làm gì được tôi!"
Sự bảo vệ của anh ta, khiến Tiếu Tuyết cảm động không thôi, tay vòng qua eo của anh ta, đồng thời oán hận trừng Hoàng Lệ Lệ.
"Hoàng Lệ Lệ, cô rất biết ỷ thế hiếp người nha! Không nghĩ tới sau khi cô tốt nghiệp, bản tính vẫn không thay đổi! Thù hận lúc còn đại học, tôi còn chưa tìm cô tính sổ nữa mà!"
Cao Nam vừa nghe Tiếu Tuyết nói vậy, không khỏi hơi nghi ngờ, hỏi: "Khi đó đại học hai người còn có thù?"
"Phải đó!"
Tiếu Tuyết hừ lạnh một tiếng: "Lúc ấy cô ta đến trường mua một túi xách LV làm giả rất tinh tế, em đã nhìn ra rồi, nói túi xách của cô ta chỉ là hàng loại A, sau đó gây gổ nhau. Kết quả... Cao Nam, anh đoán được không? Cô ta vậy mà dám kêu một bọn du côn ngoài trường tới trước cửa trường học bao vây em! Nếu không nhờ có Thi Thi bảo vệ em, vụng trộm báo cảnh sát, không biết
em sẽ bị những người mà Hoàng Lệ Lệ kêu tới làm gì nữa!"
Nói xong, tức giận của Tiếu Tuyết bị khơi gợi lên, căm giận bất bình nói tiếp: "Hừ! Sau đó em mới nghe được, người đứng đầu những tên lưu manh đó là một kẻ sống tạm bợ trên đường, nghe nói cũng là người yêu cô ta!"
"Cô nói bậy!" Hoàng Lệ Lệ giận chỉ vào cô, "Tiếu Tuyết, tôi cảnh cáo cô, cô đừng phỉ báng tôi!"
"Tôi phỉ báng cô à? Phỉ báng cô có gì tốt cho tôi không? Cô thì luôn miệng nói Thi Thi là người đàn bà dâm đãng, cũng không nhìn lại bản thân cô xem, lúc đến trường đã quen bao nhiêu người bạn trai, nạo thai bao nhiêu lần, những đứa bạn xấu của cô, muốn tôi báo tên từng người từng người ra cho mọi người cùng nghe sao? Tôi thấy bạn trai mới của cô khá là thương yêu cô đấy, không biết bị cô đeo cho bao nhiêu cái nón xanh (cắm sừng!)! Thi Thi vẫn luôn giữ mình trong sạch, cũng không liếc mắt đưa tình với bất kì nam sinh nào, cô có thể so với cô ấy sao?!"
"Cô...!"
Hoàng Lệ Lệ bị mấy câu nói của cô ấy kích tới mặt đỏ tai hồng, cô ta theo bản năng nhìn thoáng qua Đỗ Gia Ngạn sau lưng, đã thấy anh ta chau mày, nhất thời lại càng bối rối hơn."Gia Ngạn, anh hẳn không tin mấy lời châm ngòi ly gián của cô ta chứ!?"
Mặt Đỗ Gia Ngạn nặng nề, lại không nói lời nào.
Tiếu Tuyết lại hừ lạnh: "Vì sao tôi phải châm ngòi ly gián các người chứ? Hai người các người đều là tai họa, hai người yêu nhau, quả thực là trừ hại cho dân mà! Quá xứng đôi!"
Tiếu Tuyết nói rất cay độc.
Nhưng mà không trách tính tình cô ấy được.
Những việc cô ấy nói, đều là sự thật, không chút giả dối, cũng không thêm mắm thêm muối.
Nhưng mà sau khi tốt nghiệp, cô ấy và Hoàng Lệ Lệ coi như đã xóa bỏ mẫu thuẫn trước kia, không nhắc chuyện cũ.