Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Người Và Chó Điên Thì Không Thể Trò Chuyện


trước sau

Tiếu Tuyết như đã điên rồi, chỉ vào Hoàng Lệ Lệ giận không kiềm được mà mắng chửi, hoàn toàn mất đi lý trí.

Sắc mặt Hoàng Lệ Lệ khó coi, xanh đỏ đen trắng đan xen, lại cũng chỉ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô.

"A! Ha ha! Cảm thấy có một bạn trai có tiền thì giỏi lắm chứ gì!? Sao không hỏi thăm nhà họ Tiếu!? Hoàng Lệ Lệ, tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng lên lên một nhà họ Đỗ thì giỏi lắm rồi! Khi dễ Thi Thi, thì cô không xong với tôi đâu! Không xong với tôi, cũng là không xong với nhà họ Tiếu!"

"Nhà họ Tiếu?" Sắc mặt Đỗ Gia Ngạn khẽ thay đổi, mắt khó có thể tin nhìn Tiếu Tuyết, "Cha cô là Tiếu Chính sao?"

"Đúng vậy."

Tiếu Tuyết ngẩng đầu ưỡn ngực.

Nếu Hoàng Lệ Lệ ba lần bốn lượt lấy nhà của Đỗ Gia Ngạn tới chèn ép Thi Thi.

Vậy cô cũng không ngại so gia thế với cô ta.

Hoàng Lệ Lệ lại lạnh lùng trào phúng: "Tiếu Tuyết, cô nghĩ rằng cô làm vậy là rất có nghĩa khí hả? Cô nhìn bạn trai Thi Thi đi, bạn trai người ta cũng không kích động như cô!"

Mọi người lập tức nhìn Mộ Nhã Triết.

Thấy anh bình tĩnh ngồi trên ghế, tay cốc có chân dài thưởng thức, lạnh lùng không nói một câu.

Tiếu Tuyết cũng hơi tức giận, đi đến trước mặt Mộ Nhã Triết, chỉ vào Hoàng Lệ Lệ nói: "Anh... anh không tức giận sao? Cô ta nhục nhã Thi Thi như vậy, anh thật sự thờ ơ như vậy sao?"

Mộ Nhã Triết chậm rãi uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, không thèm để ý bật ra một câu vàng ngọc: "Người và chó điên không có cách nào trò chuyện được."

Tất cả đứng hình.

Sắc mặt Tiếu Tuyết cũng rất đặc sắc, khuôn mặt vốn hùng hổ, bỗng nhiên tức cũng không được, cười cũng không xong.

Nhất là sắc mặt Hoàng Lệ Lệ và Đỗ Gia Ngạn, lại càng vô cùng đặc sắc, một trong chớp mắt đã đen như đáy nồi.

Anh nói cái gì?

Anh dám cao giọng nói bọn họ là chó điên?

Đỗ Gia Ngạn lập tức nổi giận, ngẩng đầu bước tới trước mặt Mộ Nhã Triết, từ trên cao nhìn xuống anh, cười như không cười nói: "Anh biết tôi là ai không?"

"Ai?"

"Anh có biết nhà họ Đỗ của thủ đô không?! Hả?!" Đỗ Gia Ngạn gầm lên giận dữ, khí thế ngút trời.

Mới vừa rồi
bị bẽ mặt trước mặt Tiếu Tuyết, giờ muốn đòi lại trên người người đàn ông này.

Nhà họ Tiếu, anh ta không đắc tội nổi.

Nhưng một viên chức nho nhỏ, còn không phải anh ta thích bóp tròn dẹt thế nào cũng được sao.

"Không có ấn tượng." Mộ Nhã Triết nói.

Trong ấn tượng của anh, cũng không nghe nói nhà họ Đỗ nào của thủ đô cả.

Trong vòng tròn của nhân vật nổi tiếng cũng chưa từng nghe có nhà giàu nào họ Đỗ cả.

Đỗ Gia Ngạn đang muốn phát tác, cửa bỗng nhiên được phục vụ cung kính gõ rồi mở ra.

Tiếng động trong phòng bao đã lan đến tai Vương Xuyên Đức.

Ông ta vừa lúc theo đi ngang qua chỗ này, nghe bên trong truyền ra tiếng tranh chấp, ra lệnh cho phục vụ tới mở cửa, nhìn coi cuối cùng có chuyện gì.

Nói tới Vương Xuyên Đức này, là ông chủ của câu lạc bộ này, mà câu lạc bộ Vĩnh Dạ này, cũng chỉ là một nhánh trong số sản nghiệp của ông ta mà thôi.

Thân phận đáng chú ý nhất của Vương Xuyên Đức, là tổng giám đốc của công ty kinh doanh nhà đất Vạn Kha, đại danh đỉnh đỉnh.

Công ty Vạn Kha, nằm trong top năm công ty nhà đất lớn nhất trong nước, Vương Xuyên Đức đã là ông chủ của giới này, giá trị con người trên trăm triệu.

Trong thủ đô này, có rất nhiều câu lạc bộ cao cấp giống như vậy.

Mà câu lạc bộ Vĩnh Dạ lúc trước, chỉ là một nơi mà Vương Xuyên Đức mở ra, chuyên dùng để chiêu đãi các đối tác của mình.

Nói chuyện làm ăn, là không thể thiếu rượu.

Người Trung Quốc có một nguyên tắc bất thành văn, không rượu không phải tiệc.

Sau đó, Vương Xuyên Đức phí rất nhiều sức lực và của cải, cải tạo nơi này thành câu lạc bộ.

Trên thực tế, hiệu quả kinh tế và lợi ích mà câu lạc bộ mang đến, vẫn ở trạng thái thua lỗ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện