"Tổng giám đốc Vương hẳn là biết, sản nghiệp của Mộ Thị chủ yếu là chuyên về lĩnh vực kinh doanh biệt thự, tổng giám đốc Vương nói muốn xây khu biệt thự sinh thái trên mảnh đất này, thứ cho kẻ sinh sau như tôi mạo muội, về sức cạnh tranh, tôi thấy, Vạn Kha khó có thể cạnh tranh với Mộ thị, đúng không?"
Lời nói ngạo mạn nhưng lại rất thỏa đáng.
Nhất là ở trước mặt Vương Xuyên Đức, Mộ Nhã Triết tự xưng là "kẻ sinh sau", nhìn ra được anh đủ tôn trọng Vương Xuyên Đức.
Thật ra cũng không phải Mộ Nhã Triết ngạo mạn.
Bất động sản của Mộ Thị đúng là đứng hàng đầu, chiếm phân nửa thị phần bất động sản cả nước.
Mà ở lĩnh vực bất động sản, Mộ Thị vẫn tập trung nhiều nhất vào việc khai thác biệt thự, gần đây, hạng mục Mộ Thị nhắm tới là "Vân Sơn ý thơ" đã bắt đầu mở bán. Vân Sơn ý thơ là khu biệt thự sinh thái cao cấp, đây là điều không chối cãi được!
Trên lĩnh vực này, Vạn Kha càng không thể cạnh tranh.
Nhưng mà chu dù Vạn Kha có thể xây được một khu biệt thự cao cấp hơn cả Vân Sơn ý thơ thì chắc gì Vạn Kha đã có thể trở thành đối thủ cạnh tranh của Mộ Thị?
Mộ Nhã Triết há lại để cho người khác tới tranh giành chén canh của anh?
Mộ Thị lại càng không hợp tác với một đối thủ cạnh tranh.
Ý tứ trong lời nói của Mộ Nhã Triết rất đơn giản.
Ưu thế trên lĩnh vực biệt thự, Mộ Thị vẫn đang nắm đại cục trong tay, đương nhiên sẽ không để cho công ty bất động sản khác xâm phạm quyền lợi của mình!
Vương Xuyên Đức bị sự quyết đoán của anh doạ đến mức kinh ngạc.
Người đàn ông trước mắt này, tuổi còn trẻ mà đã có khí thế, cuồng ngạo nhưng cũng không vô lễ, cháu trai của mình thật sự không thể so được
Đúng là núi cao còn có núi cao hơn!
Mặc dù Vương Xuyên Đức cũng là người mưu mô xảo quyệt, nhưng lúc nói chuyện với Mộ Nhã Triết cũng không thể không nể phục.
"Mảnh đất mà tổng giám đốc Vương nhìn trúng kia hẳn là Kim Quế Viên?"
"Đúng vậy."
"Mộ Thị đã mua mảnh đất bên cạnh Kim
Quế Viên, có ý định phát triển thành trung tâm thương mại, hơn nữa đường sá ở Kim Quế Viên thuận lợi, tương lai Mộ Thị còn có thể khai thác được nhiều. Nếu như tổng giám đốc Vương không ngại, vậy thì hai bên cùng hợp tác, ông thấy thế nào?"
"Được. Bước đầu cứ định như thế!"
Vương Xuyên Đức cười lên.
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên nói: "Người tên Cao Nam kia là cháu bên ngoại của ông sao?"
Anh vừa nói, sắc mặt Vương Xuyên Đức liền thay đổi, lập tức chấn chỉnh vẻ mặt, thật cẩn thận hỏi han: "Cậu Mộ, có phải thằng nhóc không biết trời cao đất dày đó đắc tội cậu rồi không?"
"Hừ..." Anh hừ lạnh một tiếng nhưng không mở miệng, chỉ là ánh mắt lạnh đi vài phần!
Vương Xuyên Đức lăn lộn trên thương trường lâu như vậy, tâm tư thông minh lanh lợi, tất nhiên là hiểu được cái gọi là nhìn mặt đoán ý, thấy sắc mặt của Mộ Nhã Triết âm trầm thì ông ta cũng toát mồ hôi lạnh, trong lòng cũng đoán ra, đại khái là đứa cháu trai kia đã đắc tội anh, cho nên lập tức cúi đầu xin lỗi.
Nhưng mà ông ta lại không biết Cao Nam đắc tội anh như thế nào, cho nên liền dò hỏi, Mộ Nhã Triết chậm rãi mở miệng: "Cháu trai của ông thật không hiểu lễ độ!"
"A...? Lời này của cậu Mộ là ý gì, không ngại nói tôi nghe một chút chứ? Nếu thằng nhóc kia có chỗ nào không đúng, tôi nhất định sẽ dạy bảo lại thật đàng hoàng!"
"Anh ta cũng không còn nhỏ nữa, thế nhưng thói ăn chơi mãi không thay đổi, phong lưu đã thành tính. Đây là việc của nhà họ Cao, tất nhiên tôi không thể nhúng tay vào. Nhưng phàm là chuyện liên quan đến tôi, tổng giám đốc Vương, ông cũng biết thủ đoạn của tôi rồi đấy, đến lúc đó cũng đừng trách tôi không nể mặt ông!"