Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Giống Chuột Túi!


trước sau

“Không được!” Anh ngồi trên giường, thẳng thừng từ chối.

Vân Thi Thi nhíu màu hỏi: “Vì sao?”

“Em đã gầy thế này rồi, nếu còn giảm cân nữa chắc thành bạch cốt tinh luôn quá!”.

Vân Thi Thi tủi thân nói: “Gầy mới đẹp chứ, gầy thêm một chút cũng đâu có sao!”.

“Vậy thì sao?”

Anh ôm chầm lấy cô.

Trên người cô vẫn còn chút thịt, thật may, nếu không thì cô bị anh xử rồi.

Vân Thi Thi nói: “Dạo này em thấy mình béo lên một chút, anh nói xem, nếu anh còn bắt em béo thêm tí nữa, có phải em sẽ trở thành heo rồi không?”

Mộ Nhã Triết thản nhiên nhìn cô nói: “Không cần đợi đến lúc đó làm gì, em hiện giờ chẳng khác gì con hợi đâu!”.

Một câu này của anh, cứ như ngàn vạn mũi tên đâm xuyên qua người cô, Vân Thi Thi đã bị câu nói của anh làm cho tổn thương nặng nề.

Đèn trong phòng ngủ bỗng nhiên tắt đi, Mộ Nhã Triết đắp chăn lên.

Vân Thi Thi sửng sốt, trong bóng đêm, cô chẳng nhìn rõ được thứ gì cả.

Từ nhỏ Vân Thi Thi đã không được cho ăn uống đầy đủ, nên cơ thể luôn ốm yếu thiết chất, sức khoẻ cô cũng vì thế mà bị bào mòn, cô mắc phải chứng quáng gà rất nặng, vì thế cô rất sợ bóng tối.

Chuyện là từ khi còn rất bé, cô luôn ở nhà một mình, cô luôn phải đối mặt với bóng tối, nên cứ mỗi khi cô sợ, cô sẽ trốn vào trong chăn, riết đã thành thói quen khi ngủ.

Cô vươn hai tay đưa về phía Mộ Nhã Triết, tìm kiếm bóng dáng anh: “Anh, Mộ Nhã Triết… đâu rồi…”

Bàn tay cô bị một bàn tay ấm áp khác nắm lấy, bàn tay anh nắm tay cô thật chặt, sau đó cô bị anh kéo vào trong lòng.

Anh nhẹ nhàng đặt cằm mình lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Anh ở đây, em ngủ đi, nghe lời nào…”

“Chẳng lẽ em ngủ không ngoan sao?” Vân Thi Thi hậm hực.

“Em ngủ không ngoan, lúc nào cũng như con chuột túi con suốt ngày rút trong cái túi của mẹ mình”

Vân Thi Thi cạn lời “…”

Mộ Nhã Triết ôm cô vào lòng, xoa đầu cô, cười nói: “Ngủ đi!”

Vân Thi Thi đỏ mặt, thờ dài một câu, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt, chẳng lâu sau, cô đã chìm vào giấc ngủ.

Mộ Nhã Triết vuốt ve tóc cô, mím môi, hôn nhẹ lên trán cô một cái.

Sáng hôm sau, Vân Thi
Thi nổi hứng dậy sớm, lúc cô tỉnh lại thì Mộ Nhã Triết vẫn còn đang ngủ say, cô đắp lại chăn cho anh, anh khó lắm mới được ngủ, nên cô để anh ngủ thêm một lát nữa.

Cô vào nhà vệ sinh, tắm rửa, chỉnh trang lại chính mình, chuẩn bị đến chỗ quay phim.

Trước khi đi, cô nhận được cuộc gọi từ vài số lạ, cô không nghe máy, vì vội phải đi quay phim, nên cô cũng không để ý đến chuyện này.

Sau khi vụ thang máy qua đi, Mộc Tịch cho người đưa tin lên Internet phê bình khách sạn đó, giới truyền thông lập tức bắt lấy thời cơ, khiến dư luận lên án không ngừng.

Đồng thời, khách sạn đó thường xuyên có phóng viên đến ‘chào hỏi’, nhưng không khai thác được điều gì.

Khách sạn này cũng rất mau lẹ, tổng giám đốc vì muốn bảo vệ danh tiếng cho chính mình, đã nhanh chóng mở một cuộc họp báo, giải thích sự cố không mong muốn, nhưng việc đó vẫn không thể làm dịu đi sự tức giận của người dân.

Mà theo đó, vụ Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi cùng bị nhốt trong thang máy cũng nhanh chóng ‘lên sóng’.

Khiến cho 2 người này liên tục bị ghép cặp với nhau.

Tóm lại…

Chẳng có gì tốt đẹp diễn ra cả.

Quản lý khách sạn phải quỳ xuống để xin tha thứ, mọi thứ từ đó mới tốt lên một chút, sóng gió cũng đỡ hơn, nhưng về sau thì không ai biết được.

Sau khi nghỉ ngơi tỉnh dưỡng, uống thuốc hằng ngày, Vân Thi Thi cũng đã hồi phục về thể trạng tốt nhất.

Hôm nay, cô nhận được một món quà rất thần bí.

Một chiếc Mercedes – Benz.

Tần Chu đưa chìa khoá xe cho cô, cô nhìn tài xế ngồi bên trong, ngạc nhiên hỏi: “Xe này là sao?”

“Em đoán đi”

Cô nhìn anh ta một cái, rồi lại nhìn chìa khoá xe, nghi ngờ hỏi: “Là chiếc Mercedes – Benz?”

“Đúng rồi!” Tần Chu nói: “Quà cho em”.

“Hào phóng thế sao?” Vân Thi Thi bật cười, “Anh Tần à, anh chịu chơi vậy à?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện