Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Thật Đáng Yêu!


trước sau

Hữu Hữu liếc cậu một cái, cười lạnh nói: "Đúng vậy, rất giống anh!"

"Em..." Tiểu Dịch Thần tức giận trừng mắt.

Chó con ngây ngốc, không rõ tình hình, cuộn người nằm sấp một góc, cũng không biết thế nào gọi là đáng yêu, ư ử một tiếng nhìn hai người, trong mắt có chút u oán nhìn người đàn ông cao lớn kia.

Con chó nhỏ bị mắc mưa ướt đẫm cả người, chắc đã mấy ngày chưa được tắm rửa, cả người đều bẩn thỉu.

Chỉ là đôi mắt kia khiến anh cảm thấy có phần quen thuộc, lại nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô, lúc này mới bất đắc dĩ nhíu mày.

Vân Thi Thi cười tít mắt nói: "Thế nào? Con chó con này rất đáng yêu phải không? Mộ Nhã Triết, chúng ta nuôi nó đi!"

"Không được!"

Mộ Nhã Triết không nghĩ ngợi gì liền cự tuyệt, vươn tay nắm lấy lỗ tai cún con, tức giận nhìn cô một cá: "Trong nhà đã có một con, nuôi không nổi con thứ hai nữa!"

Anh nhéo lỗ tai cún con, chó con hoảng sợ kêu "ư...ử ", rõ ràng là bị doạ không ít.

Nuôi không nổi?

Vân Thi Thi bị lời nói của anh làm cho nghẹn họng, bỗng nhiên cảm thấy những lời nói này có vẻ không đúng, nhìn thấy ánh mắt anh đặt trên người mình một lát, lúc này mới hiểu ra anh nói "trong nhà đã có một con" là có ý gì, cô liền tức giận nói: "Này! Anh không được đả kích người khác!"

"Nếu em thích, ngày mai anh đưa em đến cửa hàng thú cưng, mua một chú chó poodle về nuôi!"

Con chó nhỏ này thật sự quá bẩn!

Mộ Nhã Triết lại ác ý túm lấy tai chó con.

Con cún bị đùa cợt đến mức tội nghiệp, "ư ử" vài tiếng rồi nằm co lại một góc trong hộp.

Tiểu Dịch Thần đau lòng, lập tức ôm lấy hộp giấy
từ trong lòng Vân Thi Thi, cúi đầu nhìn con chó nhỏ.

"Cha không được bắt nạt nó!"

Vân Thi Thi cũng đẩy ngón tay anh ra, tức giận nói: "Em thích con chó này! Không thích con khác! Anh không muốn nuôi mặc kệ anh, em đã quyết định rồi!"

"Em thích con chó bẩn thỉu này?" Mộ Nhã Triết nhíu mày, hỏi.

Vân Thi Thi tức giận nói: "Cái gì mà bẩn thỉu? Chẳng qua chỉ là mấy ngày chưa được tắm rửa! Sau khi tắm bảo đảm nó sẽ sạch hơn cả tuyết!"

"A...?" Mộ Nhã Triết thích thú, túm lấy bộ lông màu rám nắng của con chó con, chậm rãi nói: "Anh thật muốn nhìn xem em làm sao mà tẩy trắng được bộ lông này!"

Vân Thi Thi nghẹn lời!

Người đàn ông này toàn nói lời mỉa mai!

Cô cúi đầu, nhìn bộ dáng tội nghiệp của con chó con, trong lòng xúc động.

Cô vươn tay sờ bộ lông ướt đẫm của con chó nhỏ, thật ra không phải là cô tốt bụng, chỉ là giờ nghỉ trưa cô ra ngoài mua kem với Hàn Mộc Tịch, lúc đi ngang qua thì nhìn thấy con chó con bị bỏ bên đường.

Ban đầu cũng chỉ là liếc mắt một cái, nghĩ thầm rằng con chó này thật đáng thương, đến chiều chắc là sẽ có người nhặt về nuôi!

Vì thế cô lại tiếp tục quay về đoàn phim!

Lúc rời khỏi đoàn phim, trời bắt đầu mưa, cô vốn định về nhà nhưng lại nghĩ tới con chó nhỏ bị bỏ rơi, ma xui quỷ khiến cô lại chạy tới bên đường.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện