Anh đã từng thề hứa, hứa sẽ yêu thương cô một cách danh chính ngôn thuận.
Sau mỗi lần thân mật, cô liền nhìn thấy trong mắt anh, yêu thương kia một chút cũng không hề giả dối.
Chẳng lẽ, những cái đó đều để gạt người?
Vì cô làm những chuyện kia cũng chỉ để lừa gạt tình cảm của cô sao?
Không phải đâu?
Lời nói có thể lừa gạt chân tình.
Nhưng tình cảm ở trong mắt anh, dù thế nào cũng không thể lừa gạt người khác được.
Cô coi anh là toàn bộ thế giới.
Mà anh lại dùng toàn bộ thế giới đó tới bảo vệ cô.
Đã như thế, cô dựa vào cái gì mà nghe lời nói từ một phía rồi nghi ngờ anh?
Vân Thi Thi mặt không chút thay đổi, xoay người, vẻ mặt hả hê nhìn Lục Cảnh Điềm, cười lạnh.
Thấy cô thẹn quá hóa cười, Lục Cảnh Điềm có chút kinh ngạc giật mình: "Thực mệt thay cô da mặt dày, vậy mà còn hèn hạ đến mức này, cô còn không biết xấu hổ hay sao mà còn cười?"
Trong mắt Vân Thi Thi lộ ra sự khinh thường, lạnh nhạt nói: "Lục Cảnh Điềm, người đáng thương nên là cô mới phải?"
"Cái gì!?"
"Mộ Nhã Triết đối với tôi như thế nào, cô hiểu rõ sao? Tình cảm của anh ấy giành cho tôi là gì cô biết sao?”
Lục Cảnh Điềm nghẹn lời:"..."
Khóe môi Vân Thi Thi khẽ nhếch lên tạo thành một vòng cung khiến Lục Cảnh Điềm vô cùng chói mắt.
"Thích cùng yêu khác nhau. Yêu là vô điều kiện tin tưởng, cho nên, tôi tin tưởng anh ấy. Còn cô, cô là ai? Cô có tư cách gì mà ở đây châm ngòi ly gián!?"
Lục Cảnh Điềm giận quá thành cười: "Châm ngòi ly gián? A ha ha! Cô thật sự rất đáng thương, xem ra cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi! Tôi thật sự chờ mong, ngày nào đó cô bị vứt bỏ, hẳn sẽ rất chật vật nghèo túng đi!"
"Được, vậy thì mỏi mắt chờ mong." Vân Thi Thi vân đạm phong khinh* nói.
Thấy cô nói như vậy, tươi cười trên mặt Lục Cảnh Điềm có chút cứng nhắc, có chút thẹn quá hóa giận.
Thấy Vân Thi Thi nhẹ nhàng thản nhiên cười, xoay người rời đi.
Cô ta xiết chặt quả đấm, trong lòng như bùng phát một ngọn lửa vô danh, bị lửa giận bức đến mất lý trí, cô ta bước lên trước hai bước, một phát túm chặt lấy cánh tay Vân Thi Thi!
"Không cho
phép đi! Tôi cho cô đi sao? Tôi còn chưa nói xong đâu!"
Vốn dĩ muốn hung hăng nhục mạ cô ta một phen, nhưng trái lại lại bị sỉ nhục, Lục Cảnh Điềm đầy một bụng oan ức không thể phát tiết.
Vân Thi Thi bị cô ta dùng lực kéo lại liền ngã nhào trên mặt đất.
Lục Cảnh Điềm lạnh lùng mắng một câu, sau đó liền xoay người đè lên người cô, giống như người đàn bà chanh chua điên cuồng quăng cho cô mấy cái tát.
"Đánh chết cô, đồ hồ ly tinh! Ngày thường liền mang khuôn mặt hồ ly, nơi nơi cám dỗ mê hoặc đàn ông! Cũng không biết rốt cục thì cô có bản lĩnh gì, hay có thuật mê hoặc gì đó, khiến cho anh Tinh Trạch bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo không nói, liền ngay cả anh Mộ cũng trúng thuật mê hoặc của con hồ ly nhà cô! Đánh chết cô đồ tiện nhân! Đánh chết cô!"
Vân Thi Thi nào có ngoan ngoãn để mặc cô ta, sao có thể để loại người như cô ta xâu xé?
Lục Cảnh Điềm đánh cô, cô còn không biết đánh lại sao?
Vì thế, cô liền dùng sức kéo Lục Cảnh Điềm, có lẽ do bị lăng nhục vượt quá giới hạn, cô cũng không biết mình lấy sức ở đâu ra mà một phen liền đẩy được Lục Cảnh Điềm ra.
Cô đứng lên, Lục Cảnh Điềm vẫn còn muốn nhào tới.
Vân Thi Thi nhanh nhẹn lách người một bên, do bất ngờ không phòng bị nên liền bổ nhào trên mặt đất, Vân Thi Thi tiện xoay người ngồi lên người cô ta, một tay chế trụ cổ cô ta.
"Hừ! Cô lại dám bóp cổ tôi?" Lục Cảnh Điềm hùng hùng hổ hổ nói câu, phong phạm của một thục nữ tại tổ kịch trong quá khứ liền biến thành một người phụ nữ ngang ngược hung tợn.
"Tôi vì sao lại không dám bóp cô?! Chỉ cho phép cô đánh tôi mà không cho phép tôi đánh lại sao!"