Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Bình Thường Và Đơn Giản


trước sau

"Cô gái ngốc."

Đúng là không chịu nổi trêu chọc mà.

Mộ Nhã Triết nắm tay cô đi đến cửa hàng ấm áp kia.

Mới vừa đi vào cửa, thì thấy một đứa bé vẻ mặt hưng phấn dán mình trên quầy trưng bày bánh, trong đôi mắt xinh xắn lộ ra ra chờ mong.

Một người phụ nữ tóc ngắn đứng kế bên, bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ ngây ngốc của đứa bé, nhịn không được nhéo nhéo gương mặt của cậu.

Vân Thi Thi nhìn cậu, không khỏi nhớ tới dáng vẻ Hữu Hữu lúc hai ba tuổi.

Hữu Hữu rất thích đồ ngọt, có khi Vân Thi Thi tan tầm sớm, sẽ dẫn cậu đến tiệm bánh ngọt, thắng nhóc kia cũng giống như vậy, nhón mũi chân ghé vào trước quầy, tham lam nhìn đồ ngọt trưng bày trong tủ.

Bây giờ thì không vậy nữa.

Vân Thi Thi gọi một phần bánh su, ngồi yên đợi cùng với Mộ Nhã Triết.

Chủ cửa hàng bưng một phần bánh su kem bơ lên, đứa bé gấp gáp dùng một tay cầm lên một chiếc bánh su kem, tham lam đưa vào trong miệng.

Chủ của hàng bị dáng vẻ đáng yêu của cậu chọc cười ha ha, trêu chọc, "Đứa bé nhà cô thật là đáng yêu!"

Người phụ nữ nhíu mày một cái, nhàn nhạt nói, "Đáng yêu thì tặng cho anh nhé? Thằng nhóc này, vô cùng ầm ĩ."

Bỗng nhiên Vân Thi Thi ngẩn ra, quay đầu lại mỉm cười nhìn cô gái kia, đã thấy cô ấy miễn cưỡng vỗ vỗ đầu đứa bé, nói, "Thằng nhóc này, rất khó khiến người bớt lo."

Dứt lời, người phụ nữ xoa tóc mái nhỏ vụn của đứa trẻ, nửa đùa nửa thật lảm nhảm oán giận, "Anh đừng nhìn lúc này cậu bé có vẻ ngoan ngoãn, lúc làm ầm ĩ đúng là khiến người ta đau đầu."

"Trẻ con mà, nhất là con trai, đều rất nghịch ngợm." Chủ cửa hàng lại cười nói.

Mộ Nhã Triết lười biếng ôm bả vai Vân Thi Thi, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi: "Con của tôi lúc lớn như vậy, cũng rất phá phách!"

Ánh mắt Vân Thi Thi lộ ra kinh ngạc, không nghĩ tới Mộ Nhã Triết cũng giống người bình thường, tán gẫu việc nhà với người khác.

Cảm thấy rất kì lạ!

Có lẽ, từ trước tới nay hình tượng Mộ Nhã Triết trước mặt cô, luôn là tinh anh
của tổ quốc, đứng trên chỗ cao vời vợi, người điều khiển gió tanh mưa máu, giống như thiên thần vậy.

Lại không nghĩ rằng, anh cũng có một mặt bình thường như vậy.

Mặt Vân Thi Thi hơi hơi đỏ lên, cái gì vậy, Mộ Nhã Triết cũng là người thôi.

"Hô hô, thật vậy chăng?" Người phụ nữ hơi hơi kinh ngạc, "Anh đẹp trai này, anh bao nhiêu vậy, nhìn không giống như là người đã có con."

"28."

"Wow - - thật trẻ! Vị này là vợ của anh sao?"

Mộ Nhã Triết cúi đầu, nhìn thoáng qua Vân Thi Thi bên người mình, lập tức cười dịu dàng, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

"Phải! Cô ấy là vợ của tôi."

Mặt Vân Thi Thi càng đỏ hơn, cô hơi thẹn thùng cúi đầu.

- - cô ấy là vợ của tôi!

Một câu này, khiến mặt cô đỏ lên tim cũng đập nhanh, lập tức, một dòng nước ấm nhanh chóng chảy vào trái tim!

Lần đầu tiên trong đời, cô cảm nhận được sự ấm áp xa lạ như vậy!

Người phụ nữ dẫn đứa bé đi ra khỏi tiệm, tầm mắt Mộ Nhã Triết nhìn chằm chằm bóng lưng họ, mãi đến lúc bọn họ biến mất trong màn đêm, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Vân Thi Thi giơ túi bánh su lớn quơ quơ trước mắt anh, buồn bực hỏi, "Mộ Nhã Triết, anh làm sao vậy?"

Mộ Nhã Triết lấy lại tinh thần, mỉm cười lắc lắc đầu nói, "Không có gì, chỉ là cảm thấy, hơi hâm mộ."

"Ừ?" Vân Thi Thi không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của anh.

"Có đôi khi, rất hâm mộ, gia đình bình thường và đơn giản như vậy!" Mộ Nhã Triết nói từ đáy lòng.

Anh từng cho rằng, có một gia đình bình thường và đơn giản, là một hy vọng vô cùng xa vời với anh!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện