Sâu chuỗi lại sự việc, anh cũng đoán được ra, các vết thương này do ai gây ra!
Thế mà... cô ấy lại không nói ra?
Mộ Nhã Triết hơi giận, cô bị thương như thế mà không nói với anh!
"Là Ân Nhã làm phải không?"
Anh nắm cằm cô, ánh mắt lạnh lẽo: "Trả lời anh."
Cô tỏ ra bướng bỉnh đầy ra, quay mặt đi.
"Có liên quan gì tới anh?"
"Sao lại không liên quan tới anh?" Anh càng tức giận hơn, túm lấy tay cô, kéo mạnh, ôm ghì cô vào lòng.
"Không cho phép em nói như thế!"
Vân Thi Thi hít sâu một hơi, ngẩng đầu, ánh mắt hồng hồng nhìn anh: "Được, là anh hỏi đấy nhé? Em nói cho anh biết. Ngoại trừ Tống Ân Nhã ra thì ai có thể làm việc này? Vô cớ xông đến nhà, mang theo Lục Cảnh Điềm và một người đàn ông lạ tới, không nói hai lời, đã tát em một bạt tai! Còn bảo là người nhà họ Tống mà em cũng dám đắc tội sao? Dựa vào cái gì mà cô ta có thể hùng hổ chà đạp tôn nghiêm của người khác như vậy. Còn không phải vì nhà họ Tống quyền cao chức trọng sao, ỷ thế hiếp người, không những thế, còn muốn em phải quỳ xuống xin lỗi cô ta. Vì thế chúng ta đánh nhau. Em đã nói hết sạch rồi, anh hài lòng chưa? Anh hài lòng rồi chứ hả?"
Câu nói cuối cùng dùng sức gào lên, giống như là dồn hết khí lực để thét lên vậy.
Mộ Nhã Triết giật mình!
Vân Thi Thi xả một tràng xong, lập tức thở gấp, một hồi mới khôi phục bình tĩnh, mím môi, thanh âm hơi khàn khàn run rẩy nói: "Em phải làm sao chứ? Chẳng nhẽ phải dập đầu xin lỗi cô ta thật hả? Em có phải là ti tiện tới nỗi, phải nhẫn nhịn để cho cô ta dẫm đạp mình phải không?"
Tôn nghiêm của bản thân bị người khác dẫm đạp lên, cảm giác này quả thật là sống không bằng chết.
Nói xong cô ngồi co ro lại, chúi mặt vào lồng ngực anh, thật sự không
muốn cho người đàn ông này thấy bộ dạng tủi thân của mình!
Nếu có thể tìm được một chỗ an tĩnh "liếm láp vết thương" thì tốt biết mấy?!
Anh ôm cô, cách một lớp áo mỏng, có thể ẩn ẩn cảm nhận được hơi thở nóng ấm phập phồng của cô cùng với hơi nước ẩm thấm nhẹ vào áo.
"Đừng khóc, vừa rồi là anh không tốt!"
Vừa nãy là do thái độ của anh hơi bất thường!
Vì vậy, thả lỏng tâm tư, thì thầm bên tai cô, tỏ vẻ áy náy.
"Xin lỗi."
Một từ này nặng tựa ngàn vàng.
Anh là người kiêu ngạo như vậy, lại là người thừa kế của nhà họ Mộ, tương lai trở thành gia chủ, cho tới nay vẫn là nhân tài xuất chúng.
Anh chưa từng phải cúi đầu trước bất kỳ ai, càng chưa từng phải nói lời xin lỗi với ai.
Đây chính là lần duy nhất anh nói ra lời này.
Cũng là lần đầu tiên anh hạ mình bỏ hết sự kiêu ngạo để đối xử với một người.
"Là do anh không hiểu rõ sự việc, đã tức giận với em, là anh sai, em đừng khóc, nếu không... anh sẽ đau lòng!"
Cô khóc, tim của anh cũng đau theo.
Anh vốn không có kiên nhẫn đối với phụ nữ.
Nhất là trước nước mắt của họ.
Nhưng mà riêng với nước mắt của cô, anh lại bó tay không biết nên hành động thế nào.
Cô vừa khóc, anh liền mềm lòng, mọi cứng rắn đều tan chảy.
Mi mắt của Vân Thi Thi khẽ chớp động, có cảm giác khó tin đối với từ "xin lỗi" mà anh vừa nói.
Mơ hồ như vừa tỉnh lại từ trong mơ.