“Anh hai, buổi sáng em quên nói với anh: Người say rượu sau khi tỉnh dậy uống nhiều thuốc giải rượu cũng chẳng có tác dụng mấy.
Tốt nhất anh nên chuẩn bị một bát cháo và canh suông, như vậy mới tốt cho dạ dày…”
Tân Tấn Tài ở đầu dây bên kia vẫn chưa nói xong thì Lệ Hữu Tuấn đã trực tiếp cắt ngang cuộc gọi rồi.
Khuôn mặt tuấn tú vốn dĩ đã lạnh lùng như băng bỗng chốc đen như đáy nồi.
Thẩm Tư Huy quét mắt nhìn qua chiếc điện thoại bị vứt sang một bên. Sau khi cân nhắc một lúc mới nói: “Anh hai, tối qua em nhận được một cuộc gọi đến của Duyệt Tư”
Sắc mặt Lệ Hữu Tuấn trầm xuống không nói lời nào, sau đó trực tiếp đứng lên cầm lấy điện thoại ở bên cạnh rồi đi ra ngoài.
Thẩm Từ Huy ngay lập tức cũng đứng lên: “Anh hai, sao anh lại đi vậy?”
Lệ Hữu Tuấn không quay đầu lại, đi thẳng đến thang máy dành riêng cho VỊP: Khi chiếc Rolls Royce màu đen chạy tới trước mặt anh, cơn mưa lớn đã tạnh nhưng sắc mặt Lệ Hữu Tuấn từ đầu tới cuối vẫn vô cũng ảm đạm Chỉ cần nghĩ đến vừa nãy Tô Kim Thư ở trong tiệm thuốc mua thuốc tránh thai khẩn cấp, trong lòng anh liên cảm thấy vô cùng phiền não.
Cô còn không biết anh đã chạm vào cô hay chưa mà đã vội vàng đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp…
Trong lòng cô lại không muốn có một chút liên quan nào với anh đến như vậy sao?
Tâm trạng buồn chán, vì để phân tán sự chú ý của bản thân, lần đầu tiên Lệ Hữu Tuấn bật radio lên.
“Chào mừng các bạn đến nghe âm nhạc đài radio X. Hôm nay chúng tôi đã vì các bạn mà mời tới một vị khách quý, đó là nữ thần mới – cô Lê Duyệt Tư để cô ấy cùng chúng †a nói chuyện…”
Lê Hữu Tuấn lãnh đạm giơ tay lên nhấn phím tắt.
Sự im lặng ban đầu trong xe được khôi phục trở lại nhưng áp xuất không khí xung quanh dường như càng thấp hơn.
Tô Kim Thư không mang theo dù, vì vậy cô đợi ở cửa tiệm thuốc cho đến sau khi mưa nhỏ lại thì cô mới chạy châm chậm về khu biệt thự.
Bên trong căn phòng vẫn trống trơn như cũ. Giống như chưa từng có người trở về.
Tô Kim Thư lấy điện thoại ra, sau khi cắm sạc thì mở máy lên.
Rất nhanh liền nhận được thông báo những cuộc gọi nhỡ, là của Lệ Hữu Tuấn gọi đến.
Tô Kim Thư sững người một chút, đang chuẩn bị gọi lại cho anh.
Nhưng do dự một lúc thì chuyển sang gửi tin nhẳn.
Lệ thiếu, vừa rồi điện thoại hết pin.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, gần như là biệt tăm không thấy phản hồi Tô Kim Thư có phần hụt hãng.
Tối qua cô uống say như chết, cũng không biết có làm ra việc gì khác thường không?
Có lẽ nào cô uống say quá sau đó đã nôn lên người Lệ Hữu Tuấn, cho nên đã chọc cho anh tức giận rồi?
Nếu không thì anh cũng không lưu lại nhiều dấu vết trên người cô đến như vậy.
Đặc biệt là bánh bao nhỏ mà cô đã nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, vừa đỏ vừa sưng tấy, đụng nhẹ một chút liền cảm thấy đau dữ dội.
Kệ đi, hiện tại cô vẫn còn một rắc rối chưa giải quyết nữa.
Đợi sau khi cô đi gặp trưởng khoa Đàm về rồi nói sau.
Khoảng ba giờ chiều, Tô Kim Thư gặp được trưởng khoa Đàm như mong muốn.
So với tinh thần phấn chấn trước đây, hiện tại trông ông ta tiều tụy, hốc hác hơn rất nhiều.
Lúc nhìn thấy Tô Kim Thư, trong ánh mắt ông ta hiện lên vẻ vô cùng hoảng sợ.
Vì vậy việc mà Tô Kim Thư hỏi ông ta, ông ta cơ hồ là biết nhưng không lại không nói “Ông nói cái gì? Không có nữa?”
Tô Kim Thư kinh ngạc nhìn trưởng khoa Đàm, có phần không dám tin.
Trưởng khoa Đàm đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán: “Ngày đó tôi đích thực là có giấu một máy quay phim cỡ nhỏ ở trong túi áo. Tôi vốn định…”
Trưởng khoa Đàm dừng lại một chút, cũng không đem mục đích của mình ra tái diễn một lần nữa: “Sau đó cảnh sát đến và lập biên bản tôi, tôi vốn định giao máy quay phim kia ra nhưng khi tôi móc túi ra thì phát hiện không biết nó đã rơi ở đâu rồi “Sao có thể như vậy được?”
Biểu cảm trên