Tô Kim Thư cứng họng, Quên chuyện đó đi Nếu hôm nay không phải là anh ta, e là sẽ không dễ dàng thoát thân.
Dù là chuyện gì đến sẽ đến, nhưng cũng không thể đem mình đi bán được, phải không?
Tuy nhiên, điều Tô Kim Thư không ngờ được là chuyến đi này không chỉ đem bản thân mình đi bán mà còn bán rất kỹ lưỡng và thậm chí còn phải giúp người khác đếm tiền!
Hai mươi phút sau, chiếc xe chạy chậm qua cục dân sự và dừng lại tại giao lộ.
Tô Kim Thư có vẻ hơi chán và nhìn qua cửa sổ.
Một góc nhỏ bên lề đường, ba bốn trẻ em tằm năm sáu tuổi vây xung quanh hai đứa trẻ, đứng ở giữa là đứa bé đang thương, liên tục lau nước mắt, rõ ràng là bị bắt nạt!
“Đứa nhỏ này thật là ..” Tô Kim Thư bất ngờ nói: “Tại sao hai đứa trẻ đó lại giống như hai tiểu tổ tông của mình vậy?”
Cô lập tức kéo cửa sổ xuống và nhìn: “Đúng rồi!
“Mỹ Chỉ, Duy Hưng!”
Tô Kim Thư thốt lên, kéo cửa xe ra và chạy tới.
“Cô giáo nói, nói dối không phải là một cậu bé tốt! Hai đứa hư hỏng, chỉ biết nói dối!”
“Nhưng mà buổi họp phụ huynh tuần trước đã thông báo phải có cha mẹ cùng tham gia, chỉ có hai bạn là có mỗi mẹ mình tham gia. Hai bạn vốn dĩ không có chai”
“Nói dối, không biết xấu hổ! Mẹ tôi nói không được chơi với bạn bè nói dối, và sẽ không còn ai chơi với hai bạn nữa!”
Những đứa trẻ đó tập trung xung quanh Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ, dùng những ngón tay chọc vào đầu chúng, Tô Mỹ Chỉ rụt rè vừa bị chọc hai lần ngay lập tức bật khóc: “Các bạn nói bậy. Chúng tôi có cha, cha của chúng tôi rất cao, đẹp trai và rất nhiều tiền, sẽ bảo vệ chúng tôi và mẹ, các bạn là đồ xấu xa!”
“Tô Mỹ Chỉ không chỉ là kẻ hèn nhát, mà còn là một kẻ nói dối. Trẻ con hôi hám, hay nói dối, nhút nhát!”
Nhìn thấy em gái mình bị bắt nạt, Tô Duy Hưng tức đến đôi mắt đỏ ngầu.
“Các cậu im đi! Dám bắt nạt em gái tôi, tôi sẽ đánh chết các cậu!” Cậu bé la lên rồi xông vào.
Tuy nhiên, không lâu sau, đã bị số trẻ em xung quanh đè xuống đất.
Một số đứa nghịch ngợm còn bôi bụi lên mặt chúng, rất nhanh khắp mặt Tô Duy Hưng toàn bụi bẩn và không thể di chuyển được.
Dù vậy, cậu bé ấy vẫn tiếp tục vật lộn trên mặt đất: “Cha của chúng tôi là một người bận rộn nên không có thời gian đến buổi họp”
“Bạn còn nói dối nữa, mau bịt miệng nó lại bằng cái tất thối đi!”
“Ha ha ha, được!”
Sau khi nhìn thấy một cục tất đen hôi sắp bị nhét vào miệng của Tô Duy Hưng, Tô Kim Thư nhảy vào và ôm lấy cậu bé trong vòng tay.
“Mẹ ơi!” Ngay khi nhìn thấy mẹ, Tô Mỹ Chỉ nhảy vào vòng tay cô và khóc lóc.
Tô Kim Thư trong lúc vội vã có hơi nặng tay một chút, đẩy những đứa nhỏ kia trượt ngã, suýt nữa thì té xuống.
Ngay khi nhìn thấy Tô Kim Thư đến, cậu bé lập tức “òa”: “Mẹ ơi, nhanh lên, có người bắt nạt con, hu hu hut”
Vào lúc đó, một phụ nữ trung niên cao to thô lỗ không biết từ đâu, mạnh mẽ đến trước mặt Tô Kim Thư, buộc tội cô: “Một người lớn như cô có vấn đề à, làm thế nào lại đi đánh trẻ em vậy chứ?”
Tô Kim Thư, kiềm chế cơn thịnh nộ, chỉ vào hai đứa con của mình: “Vị phụ huynh này, làm ơn nhìn xem hai đứa con của tôi bị bắt nạt đến thế nào? Vừa mới đây thôi, con trai cô đã lấy tất … tôi thừa nhận rằng lúc nãy trong lúc vội vàng có ra tay