“Điều kiện gì?”
“Tôi phải nhìn thấy giấy tờ ly dị của cô vào Lệ Hữu Tuấn”
Giấy ly hôn?
Tô Duy Hưng cứng đơ trong một giây.
Vốn dĩ cuộc hôn nhân của cô là một sự cố ngoài ý muốn.
Lần này, cho dù ông ta không đề cập đến chuyện đó, cô e là Lệ Hữu Tuấn cũng sẽ đến tìm cô, “Tôi đồng ý.”
Nhìn thấy Tô Kim Thư trả lời rất nhanh chóng, Tô Văn Tâm nghỉ ngờ: “Tô Kim Thư, tôi có thể cảnh báo cô, nếu cô chơi tôi “Tô Văn Tâm, ông có Tô Bích Xuân và hồ li tỉnh của ông, nhưng tôi chỉ có một người anh!” Tô Kim Thư như gầm lên Đây là lần đầu tiên Tô Văn Tâm nhìn thấy sự kích động này.
Ông ta lúng túng một lúc, dường như đột nhiên nhớ lại một vài điều trong quá khứ, một chút thụt lùi về phía sau: “Khi cô có được giấy chứng nhận ly hôn, tôi sẽ cho cô gặp anh của cô.”
Nhìn vào người đàn ông trước mặt mình, trong lòng Tô Kim Thư cảm thấy bi ai.
Người đàn ông này là cha cô.
Đó là người mà mẹ cô đã từ bỏ mọi thứ để ở bên nhau.
Đúng là một trò đùa.
Không biết có phải vì giận dữ hay không, Tô Kim Thư chỉ cảm thấy máu trên người cô đang chuyển động, thậm chí cả tay và chân cô ấy còn run rẩy một chút.
Cô đang rất khó chịu.
Phải ra khỏi đây ngay.
Cô không muốn bị Tô Văn Tâm nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
Tuy nhiên, trước khi có thể bước đi, cô cảm thấy chân mình yếu đi, ngay sau đó hai mắt đen xầm lại, từ từ ngã xuống đất …
Mơ mơ hồ hồ, cô thấy một phụ nữ trẻ bước ra từ phía sau tấm màn.
Là … Tô Bích Xuân!
“Bích Xuân, chẳng phải nó đã đồng ý ly dị rồi sao? Con đây đang làm gì vậy?”
“Li dị? Làm sao con nhỏ này có thể ngồi vào vị trí bà chủ nhà họ Lệ? Cô ta nếu không có gì với Lệ Hữu Tuấn thì hôm nay con đã bỏ qua cho cô ta rồi. Một đứa thất bại không có tài năng gì, dựa vào cái gì mà dám cùng con tranh giành? Dám bôi nhọ con trước mặt Hữu Tuấn,con phải khiến cô ta sống không bằng chết!”
Tô Văn Tâm hơi lo lắng một chút: “Nhưng dù sao nó cũng cùng với Lệ Hữu Tuấn đã đăng ký kết hôn. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ…”
“Cha, cha yên tâm. Con đã muốn đụng đến cô ta thì tất nhiên đã chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng rồi. Năm năm trước, cô ta gặp vận may, tổng giám đốc Vương đã rất khó chịu. Năm năm sau, cô ta cũng đừng hòng còn cái may mắn đó nữa …”
Lời của Tô Bích Xuân rốt cuộc là có ý gì?
Cái gì gọi là năm năm trước, gặp được vận may?
Tô Kim Thư muốn tiếp tục lắng nghe, nhưng cô không thể chịu đựng được nữa, mắt tối đen và hoàn toàn ngất đi.
* Tiếng nhạc vang lên, muốn vỡ cả tai Không khí xung quanh đầy mùi khói và rượu Tô Kim Thư mở mắt ra một cách khó khăn và ho lên.
“Tổng giám đốc Vương, cô ta tỉnh rồi!”
Không biết ai đã hét lên.
Ngay lập tức Tô Kim Thư nhận ra có vô số con mắt hướng về phía mình.
Cô muốn ngồi dậy, nhưng thấy mình toàn thân vô lực.
Chỉ có thể dựa vào ghế bành, thở gấp “Cô gái nhỏ, năm năm không thấy, cô càng ngày càng xinh đẹp hơn so với trước đó, phong cách trưởng thành hơn, tôi thích!
Hahahal”
Tổng giám đốc Vương luôn luôn cọ xát lòng bàn tay, cười nham hiểm đi tới Đôi mắt tham lam lớn vởn quanh Tô Kim Thư: “Phải nói là, cô gái à, không có ai trong bộ đồ thỏ này lại đẹp như cô đâu. Ngực ra ngực, eo ra eo, chân ra chân, chỉ cần nhìn vào nó đã làm cho