Tân Tấn Tài nhìn khuôn mặt đẹp trai trắng bệch của Lệ Hữu Tuấn: “Các người nói xem, nếu như anh cả biết được anh ấy bởi vì một người phụ nữ mà trở nên như vậy, thì sẽ có hậu quả gì?”
Tần Tấn Tài đột nhiên nhắc đến đại ca, Thẩm Tư Huy và Hoa Đông đều trở nên trầm mặc.
Tần Tấn Tài dường như cũng đã ý thức được, lúc này nói cái đề tài này không thích hợp, vội vàng hãng giọng một cái: “Không nói cái này nữa, một lát nữa tôi còn phải quay về quân đội. Hiệu lực của thuốc trên người anh hai còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của tôi, tôi sẽ mang người đi trước. Còn về phần Tô Kim Thư… Các người tự tính đi!”
Thẩm Tư Huy và Hoa Đông đều không phục nói: “Làm gì vậy? Dựa vào cái gì chuyện xui xẻo này lại giao cho chúng tôi hả?”
Tân Tấn Tài làm như không quan trọng nhún vai: “Nếu không thì đổi lại các người xử lý anh hai thế nào?”
“… Xem như anh lợi hại!”
Tô Kim Thư ở trong phòng khách năm một ngày một đêm, cũng mất một ngày một đêm mới có thể chậm rãi khôi phục lại một chút sức lực.
Hôm qua, lúc Tân Tấn Tài truyền nước biển cho cô, cô tỉnh lại một lần.
Nhưng toàn thân giống như bị xe cán qua, ngay cả một chút sức lực để động đậy đầu ngón tay cũng không có, cuống họng thì giống như bị thiêu đốt không thể phát ra tiếng, toàn thân giống như bị móc rỗng.
Ngay cả mở to mắt cô cũng phải dùng hết sức lực toàn thân.
Sau khi Tân Tấn Tài rời đi, có mấy cô gái bộ dáng giống như người hầu tiến vào.
“Cô Tô, bây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu tắm rửa cho cô. Nếu chạm vào chỗ nào không thoải mái, cô kiên nhãn một chút nhé, chúng tôi sẽ cố gắng làm một cách nhẹ nhàng nhất.”
Tô Kim Thư nhằm mắt lại.
Trong mơ màng, có thể cảm nhận được có người đang cẩn thận tỉ mỉ đỡ cô dậy, lau thân thể cho cô, sau đó bôi thuốc thay quần áo mới.
Tô Kim Thư xấu hổ, tức giận muốn chết, nhưng bây giờ ngay cả sức lực quát lớn một câu bảo các cô gái này ra ngoài cũng không có.
Thẳng đến buổi chiều ngày thứ hai, sau khi cô ăn được một chút thức ăn lỏng, mới miễn cưỡng khôi phục lại một chút sức lực.
Cô tốn rất nhiều sức lực mới có thể mặc xong quần áo, cô cắn chặt răng đi ra ngoài biệt thự.
Thẳng đến khi cô lên xe, Thẩm Tư Huy và Hoa Đông mới xô xô đẩy đẩy từ cổng đi ra “Tôi nói này, cậu không thấy tình trạng của chị dâu nhỏ sao? Sao cậu không ngăn cản chị dâu lại, cứ để chị ấy đi như vậy sao, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Tư Huy phàn nàn.
Hoa Đông im lặng: “Vậy sao cậu không đi ra ngăn cản chị dâu?”
“Tôi… Không dám.”
Mặc dù vóc dáng của chị dâu nhỏ rất mỏng manh yếu đuối, nhưng ánh mắt của chị dâu nhỏ lại giống như muốn giết người vậy, Thẩm Tư Huy không dám tiến lên ngăn cản!
“Tôi cũng không dám”
Hoa Đông và Thẩm Tư Huy liếc nhìn nhau một cái.
Lúc hai người đang xoắn xuýt có nên đuổi theo bảo vệ Tô Kim Thư rời đi hay không, thì đột nhiên trước mặt tối sầm lại.
Tô Kim Thư không biết từ lúc nào đã đứng ở trước mặt bọn họ.
“Chị, chị dâu nhỏ!” Hoa Đông bị dọa vội vàng theo bản năng chào hỏi Tô Kim Thư.
Thẩm Tư Huy cũng nhanh chóng đứng thẳng.
Đầu của Tô Kim Thư còn có chút choáng, cho nên cô nói rất ngắn gọn: “Chuyện tối hôm trước, các người không được nói ra ngoài”
Thẩm Tư Huy và Hoa Đông cho rằng Tô Kim Thư da mặt mỏng, liền vội vàng gật đầu, đảm bảo không nói cho người khác biết.
Tô Kim Thư căn răng nhịn đau, vẻ mặt tái nhợt: “Cả Lệ Hữu Tuấn, các người cũng không được phép nói cho anh ta biết.”
“Hả?”
Hoa Đông và Thẩm Tư Huy lập tức trợn tròn mắt.
“Ai dám nói chuyện này ra ngoài, tôi liền làm thịt người đó!” Tô Kim Thư liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó quay người, hai chân như nhũn ra rời đi.
Hoa Đông và Thẩm Tư Huy hai mặt nhìn nhau, vội vàng che miệng của mình lại.
“Mẹ nó, thật đáng sợi”
Vừa nãy lúc chị dâu nhỏ nói lời hăm dọa, quả thực rất giống dáng vẻ của anh hai, thật là dọa người!
Mà bọn họ cũng không biết, đêm hôm đó cả người Lệ Hữu Tuấn đều ở trong trạng thái không tỉnh táo.
Đối với Tô Kim Thư mà nói, từ đầu tới cuối anh chỉ lo phát tiết không ngừng đòi hỏi cô, căn bản không quan tâm đến cảm nhận của cô Lúc mới bắt đầu khuếch trương, anh ta đã không thể nhịn nổi trực tiếp làm, lúc anh ta tiến vào thật sự rất đau.
Ở giữa còn có hai lần rất ôn nhu, không biết có phải là anh đã tỉnh táo lại một chút hay không, cho nên mới ôn nhu dỗ dành cô như vậy, vậy nên cô cũng không giấy giụa nữa