“Tôi có ức hiếp cô ấy hay không, có liên quan gì tới cậu?” Giá trị tức giận của Lệ Hữu Tuấn một đường lên cao.
“Cái anh này… Anh cũng biết chị dâu nhỏ vì anh..” Tân Tấn Tài nói tới đây, đột nhiên ngừng lại.
Chị dâu nhỏ từng dặn dò không thể nói cho anh hai.
Nhưng không nói mà để bọn họ cứ hiểu lầm như vậy sao?
Lệ Hữu Tuấn rất nhạy cảm: “Cô ấy thế nào?”
*Ui da, em không quản được hai người.
Anh tự mình hỏi chị dâu nhỏ đi. Em chỉ muốn nhắc nhở anh, đừng ức hiếp chị dâu nhỏ nữa, nếu không sau này anh hai khẳng định sẽ rất hối hận”
Tân Tấn Tài chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng còn chưa đi tới cửa, đã ệ Hữu.
Tuấn bắt lấy cái gáy: “Nhóc con thúi, lạc mềm buộc chặt với anh à? Xem cậu có cái mạng này hay không.”
Tần Tấn Tài ứa mồ hôi lạnh: “Anh hai, xin anh bỏ qua, không phải em không nói, là chị dâu nhỏ không cho phép bọn em nói.”
“Không nói? Vậy tôi sẽ cắt đầu lưỡi sau này khỏi nói”
“Em… Á, anh hai, miệng vết thương của anh bong ra rồi”
“Hí..* Lệ Hữu Tuấn ngã xuống đất.
Tân Tấn Tài lập tức gọi y tá tới, hỗn loạn trong phòng.
Tô Kim Thư chỉnh đốn một chút trong toilet, đợi đến khi nhìn không ra mình vừa khóc mới đi ra ngoài Lệ Hữu Tuấn vừa rồi đã nói muốn ly hôn, đợi lát nữa cô đưa hai đứa nhỏ đi tới cục dân chính chờ tin tức của anh là được.
Cô nợ ân tình của Lệ Hữu Tuấn, vẫn chưa thanh toán xong, “Mẹ, tụi con vẫn chưa gặp mặt cha, tụi con không đi” Tô Mỹ Chỉ liều mạng lau nước mắt, tức giận trừng mắt Tô Kim Thư: “Mỹ Chỉ ầu, chỉ muốn gặp cha”
Tô Kim Thư bất lực nhìn Tô Mỹ Chỉ ôm khung cửa không chịu đi, khóe mắt ấm áp: “Mỹ Chỉ, con nghe mẹ nói. Chỉ có hai người yêu nhau thật lòng mới có thể kết hôn rồi ở bên nhau. Cha và mẹ… là kết hôn giả, cho.
nên lát nữa sẽ phải ly hôn.”
“Mẹ, ly hôn là gì?” Tô Mỹ Chi nghẹn ngào.
Có mấy lời nhất định phải nói rõ với con, luôn gạt cô bé, chỉ khiến cô bé càng tổn thương hơn.
Tô Kim Thư quyết định dứt khoát: “Ly hôn chính là… sau này Lệ Hữu Tuấn không còn là cha của các con.”
“Mẹ, mẹ nói bậy” Nước mắt Tô Mỹ Chi bộp xuống: “Mẹ, mẹ nói dối, con chán ghét mẹ.”
Rống xong câu này, cô bé co cẳng chạy mị “Mỹ Chi”
Tô Kim Thư hét lên một tiếng, lo lắng đuổi theo.
“Tô Mỹ Chỉ!” Tô Duy Hưng cũng chạy.
theo ra ngoài.
Hai người chạy ra cao ốc khu nội trú, la hét một cách sốt ruột.
Bên ngoài khu nội trú chính là đường cái ngựa xe như nước, nếu cô bé chạy trên đường…
Tô Kim Thư không dám nghĩ.
Nhưng hai người một lớn một nhỏ chạy một vòng cũng không tìm được Tô Mỹ Chi, Tô Kim Thư sợ hãi, hai chân mềm nhũn xém chút không đứng vững.
“Duy Hưng, con ở đây chờ mẹ, mẹ ra bên ngoài tìm thử. Con tuyệt đối không được chạy loạn”
Tô Kim Thư miễn cưỡng đứng vững, co cẳng chạy ra bên ngoài.
Vừa chạy được hai bước đột nhiên đâm vào một người.
“Thật xin lỗi.”
Tô Kim Thư cũng không ngẩng đầu lên, liều mạng xin lỗi.
Người đàn ông đối diện đỡ cô lên: “Cô à, cô không sao chứ?”
Tô Kim Thư hồn bay phách lạc ngẩng đầu.
Đứng trước mặt mình, là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, nhìn gần cao một mét chín.
Trên mặt đeo một mắt kính gọng vàng, nhìn qua có vẻ là người khiêm tốn, văn vẻ lịch sự.
Khi anh ta thấy rõ gương mặt của Tô Kim Thư, đáy mắt tỏ ra vẻ kinh ngạc.
Là cô?
“Tôi.
Tô Kim Thư đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên sau lưng cô vang lên tiếng lạnh lẽo: “Phụ nữ của tôi, không cần người khác quan tâm.”
Tiếng nói quen thuộc này là…
Tô Kim Thư vội vàng quay đầu.
Liếc mắt liền thấy Lệ Hữu Tuấn, còn có Tô Mỹ Chỉ đang dựa sát vào ngực anh, vẫn đang nức nở không ngừng.
“Mỹ Chỉ”
Tô Kim Thư bỗng nhiên thở dài một hơi, vội vàng chạy tới, muốn